← Ch.1725 | Ch.1727 → |
CHƯƠNG 1726: ANH KHÔNG CẦN GIẢI THÍCH VỚI EM, EM HIỂU CẢ
Những lời Tô Uyển Đồng nói khiến Kiều Mục nhất thời câm nín.
Có lẽ hiểu được sự khó xử của anh, Tô Uyển Đông cúi người đặt tách trà xuống, ánh mắt dửng dưng hơn nhiều, "Chú Hai, chuyện của tôi và anh ấy, chú không cần lo lắng nữa, rồi sẽ có kết quả thôi, bây giờ nghĩ nhiều cũng vô ích. Không còn sớm nữa, chú cũng về nghỉ ngơi đi. Trong thời gian này, phiền chú chăm sóc cho Hoan Hoan giúp."
Kiều Mục nhìn Tô Uyển Đông, khẽ gật đâu, "Vậy chị cũng nghĩ thoáng một chút, bất luận kết quả ra sao, chị vẫn là chị dâu của bọn em!"
Tô Uyển Đông mỉm cười cảm ơn, khi đứng dậy tiễn Kiều Mục ra cửa, chị còn đứng ngoài cửa sảnh chính nhìn theo rất lâu.
Có lẽ, như bây giờ chính là kết quả tốt nhất.
Ban đầu chị mãi không hạ được quyết tâm ra đi, vì thật sự không nỡ xa Hoan Hoan.
Đứa bé chị nuôi dưỡng bao nhiêu năm nay, dù thế nào chị cũng không thể rộng lượng đến mức để Hoắc Trúc Nhạn đưa con bé đi.
Nhưng sự xuất hiện của chú Hai đã trở thành yếu tố quyết định.
Có chú ấy ở bên cạnh Hoan Hoan, chị có thể yên tâm hoàn toàn rồi.
***
Đêm đó, Tô Uyển Đông quay về phòng ngủ chính, một mình đứng ở cửa nhìn từng cảnh vật quen thuộc trong phòng.
Nấn ná hai mươi năm, cũng đến lúc phải buông bỏ tất cả để đi ngắm nhìn thế giới bên ngoài rồi.
Tô Uyển Đông khẽ cười, chậm rãi đi vào phòng thay đồ bên cạnh.
Chưa đầy nửa tiếng sau, Tô Uyển Đông đang sắp xếp lại quần áo nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ chính bị mở ra.
Chị đặt hai bộ váy xuống chiếc ghế thấp, tắt đèn, ra khỏi phòng thay đồ, vừa ngước lên đã thấy Lăng Vạn Hình cả người đầy mùi rượu đang đứng cách đó không xa.
Khuôn mặt góc cạnh của anh ta nhuốm hơi men ngà ngà say, chân mày nhíu lại, mái tóc ngắn cũng hơi rối.
Tô Uyển Đông hờ hững tiến về trước, nhẹ nhàng đón lấy chiếc áo khoác đang vắt trên cánh tay Lăng Vạn Hình, dịu giọng hỏi: "Uống rượu à?"
Chị không hề nhắc gì đến chuyện của Hoắc Trúc Nhạn.
Thấy vậy, Lăng Vạn Hình đang đau đầu không biết phải giải thích thế nào, chợt thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta 'ừ' một tiếng, đôi mắt ửng đỏ nhìn thẳng vào khuôn mặt của Tô Uyển Đông, mím môi rồi nói: "Hôm nay thiệt thòi cho em rồi!"
Tô Uyển Đông vừa giúp anh ta sửa sang lại áo vest, vừa nhẹ nhàng lắc đầu, "Không có gì vất vả cả, anh đi tắm trước đi, em nấu cho anh chén trà giải rượu."
Nói đoạn, chị treo áo vest lên giá quần áo ở cạnh tường, xoay người chuẩn bị rời đi.
Lăng Vạn Hình nhìn chằm chằm bóng lưng chị, khi chị mở cửa phòng, chợt rảo bước đến kéo chị lại, "Uyển Đông, Tiểu Trúc có nỗi khổ riêng thật, chuyện này..."
Chưa nói hết câu, Lăng Vạn Hình không biết nói sao cho phải.
Lúc này, Tô Uyển Đông có cảm giác nhiệt độ lòng bàn tay anh ta làm cổ tay mình bỏng rát.
Cơn đau râm ran này chạy từ cổ tay lan ra khắp tứ chi, cuối cùng tụ lại nơi sâu thẳm nhất trong tim, đau đến r⛎_𝖓 𝐫ẩ_𝐲.
Một tiếng Uyển Đông, không lạnh không nóng.
Một câu Tiểu Trúc, thân thiết dịu dàng.
Địa vị của Tô Uyển Đông và Hoắc Trúc Nhạn trong lòng anh ta, cao thấp đã phân rõ ràng.
Dù sao cũng là người phụ nữ anh ta giấu kín trong lòng, hai mươi năm bầu bạn lại không thể sánh bằng một câu kể khổ của Hoắc Trúc Nhạn.
Ngón tay đang buông thõng bên người của Tô Uyển Đông cuộn chặt lại, móng tay kín đáo đâm mạnh vào lòng bàn tay.
Chị khẽ nghiêng người, nhìn vào đôi mắt chứa đầy cảm xúc phức tạp của Lăng Vạn Hình, ánh đèn sáng rực là thế, nhưng chị không thể nhìn thấy hình bóng mình trong mắt chồng.
Tô Uyển Đông cố nén đau đớn trong lòng, dịu dàng gỡ tay anh ra, "Không sao đâu A Hình, anh không cần giải thích với em, em hiểu cả."
← Ch. 1725 | Ch. 1727 → |