Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1725

Người Dấu Yêu
Hiện có 1890 chương (chưa hoàn)
Chương 1725
0.00
(0 votes)


Chương (1-1890 )

CHƯƠNG 1725: CẬU THẬT SỰ ĐÃ SUY NGHĨ KĨ CÀNG RỒI CHỨ?

Chị thật sự không thể ngờ được cuối cùng Kiều Mục lại đào góc tường nhà mình!

Không bàn đến việc thân phận, riêng chuyện liên quan tới hạnh phúc của Lăng Tử Hoan, Tô Uyển Đông cũng không dám cẩu thả.

Chị hiểu quá rõ cô con gái này, tính tình hồn nhiên, chưa trưởng thành, hoàn toàn là một đứa trẻ mới lớn.

Ở bên một người đàn ông như Kiều Mục, thật sự xứng đôi vừa lứa chứ?

Có lẽ nhìn ra được sự nghi hoặc của Tô Uyển Đông, Kiều Mục không trả lời mà hỏi lại: "Chị dâu, chị và anh Cả của em đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, nếu như không xảy chuyện tối nay, chị có cảm thấy vất vả không?"

Tô Uyển Đông ngây người, cụp mí mắt xuống, sau một lúc lâu mới khẽ lắc đầu.

Yêu một người, sẽ không bao giờ cảm thấy vất vả.

Bởi vì đối phương có thể tác động đến tất cả cảm xúc hỉ nộ ái ố của chính mình, mà những cảm xúc này của bạn cũng sẽ chỉ nảy sinh vì người đó.

Trong tất cả các cảm giác ngọt bùi cay đắng, dẫu có vất vả cũng vẫn ngọt ngào như đường.

Vốn dĩ Tô Uyển Đông có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi anh, nhưng những lời này của Kiều Mục trong nháy mắt đã khiến chị không còn lời nào để nói.

Sự im lặng lan tỏa trong phòng khách, chỉ có tiếng tích tắc phát ra từ chiếc kim đồng hồ châu Âu.

Không lâu sau, Tô Uyển Đông bật cười thành tiếng, hai tay đan vào nhau đặt lên trên đầu gối. Chị nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ thong dong, thở dài: "Tôi đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng thật sự không thể ngờ được, cuối cùng người ở bên Hoan Hoan hóa ra lại là cậu!"

Nghe thấy vậy, Kiều Mục nhướng mày, vẻ mặt nghiêm túc đã dịu dàng đi rất nhiều: "Chị dâu cảm thấy rất khó chấp nhận sao?"

Tô Uyển Đông lắc đầu một cách chậm rãi: "Đối với tôi mà nói, chỉ cần cậu đối xử tốt với Hoan Hoan thì không có gì là không thể chấp nhận được. Cậu nói rất đúng, hai người không phải là chú cháu ruột, hơn nữa, Hoan Hoan vốn luôn khiến mọi người yêu thích. Nhưng... Chú Hai, tôi vẫn muốn nhắc cậu một câu, Hoan Hoan còn trẻ, chưa chắc con bé đã hiểu tình yêu là gì. Cậu lớn hơn con bé khá nhiều tuổi, lại từng trải hơn con bé, Hoan Hoan lúc nào cũng nghịch ngợm phá phách, nếu như sau này con bé mắc sai lầm, mong chú hãy bao dung hơn cho nó. Tuy nhiên, mặc dù tôi có thể hiểu và chấp nhận, nhưng với anh Cả cậu có lẽ sẽ rắc rối hơn. Cậu thật sự đã suy nghĩ kĩ càng rồi chứ?"

Kiều Mục nhếch khóe miệng cười nói: "Cửa ải từ anh Cả đúng là rất khó khăn. Vậy nên... đến lúc đó mong chị dâu có thể giúp em một chút, em vô cùng cảm kích!"

Dứt lời, Kiều Mục còn giơ tay hành lễ với chị.

Thấy vậy, Tô Uyển Đông im lặng một giây, sau đó nói với giọng điệu bình tĩnh: "Gần đây trong nhà xảy ra rất nhiều chuyện. Nếu như cậu chịu nghe lời tôi, thì tôi vẫn khuyên cậu đợi một thời gian nữa rồi hãy công khai với anh ấy. Đến lúc đó... Nếu tôi vẫn còn ở đây, nhất định sẽ giúp cậu."

Lúc này, Kiều Mục chưa nghe ra ý tứ sâu xa trong lời nói của Tô Uyển Đông, có thể nhận được sự thông cảm từ chị đối với Kiều Mục đã là một dấu hiệu tốt rồi.

Có lẽ là do đều bị lún sâu trong vòng xoáy của tình yêu mà không thể tự mình thoát khỏi, cho nên Tô Uyển Đông là người dễ đồng cảm nhất.

Tình yêu là thứ có thể khiến Lăng Vạn Hình vốn lý trí tỉnh táo trở nên mù quáng và bạc tình, chị có tư cách gì để chất vấn Kiều Mục chứ.

Nếu hai người họ yêu nhau, chị sẽ chúc phúc một cách chân thành.

Người giúp việc bưng hai tách trà đến, Kiều Mục nhận lấy tách trà rồi nhấp một ngụm, chuyển chủ đề: "Chị dâu, chuyện hôm nay là anh Cả không khéo! Mặc dù em là em trai của anh ấy, nhưng cũng sẽ không thiên vị. Cho dù Hoắc Trúc Nhạn có ý định gì khi đến Lệ Thành, bọn em cũng sẽ luôn đứng về phía chị."

Những ngón tay đang cầm tách trà của Tô Uyển Đông khẽ run lên, sự đau đớn vừa mới đè xuống lại trào dâng.

Chị cúi đầu thổi khẽ mặt trà, tự chế giễu: "Nếu anh ấy chọn Hoắc Trúc Nhạn, cho dù các cậu đều bằng lòng đứng về phía tôi, e rằng cũng không giải quyết được vấn đề gì."

Chương (1-1890 )