Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1724

Người Dấu Yêu
Hiện có 1890 chương (chưa hoàn)
Chương 1724
0.00
(0 votes)


Chương (1-1890 )

CHƯƠNG 1724: KIỀU MỤC THÚ NHẬN VỚI TÔ UYỂN ĐÔNG

Kiều Mục gật đầu với chị, liếc thấy hai má sưng đỏ của Hoắc Vân thì nhíu mày: "Chị dâu, mọi người không sao chứ?"

Tô Uyển Đông mỉm cười lắc đầu: "Chị không sao, chỉ là mặt Vân Vân hơi bị sưng, cần phải chăm sóc vài ngày thì mới khỏi."

Đúng lúc này, Hoắc Vân cũng đứng dậy với vẻ thản nhiên, cô nàng đi đến cạnh Lăng Tử Hoan kéo kéo cô rồi thấp giọng hỏi: "Hoan Hoan, cậu vẫn ổn chứ?"

Cô nhóc gật đầu một cách nặng nề, nhìn thấy thuốc mỡ trên má cô nàng chưa được bôi đều, cô xung phong nhận việc nói: "Mẹ ơi, để con bôi thuốc cho Vân Vân, mẹ nói chuyện với chú Hai nhé!"

Nói xong, cô chạy đến trước bàn cầm lọ thuốc mỡ lên rồi vội vàng quay lại bên cạnh Hoắc Vân, kéo cô nàng lên lầu.

Chuyện hôm nay chắc chắn không thể giấu được nữa, cô phải giải thích rõ ràng với Vân Vân!

Cô nhóc lên dây cót tinh thân, đang lấy lại vẻ mặt nghiêm túc chợt dừng bước khi đi ngang qua Kiều Mục. Cô nhìn anh bằng ánh mắt lấp lánh rồi cong cái miệng nhỏ nhắn tặng cho anh một nụ hôn gió, cười trộm một cái rồi rời đi cùng với Hoắc Vân.

Trái tim Kiều Mục đập thình thịch, ánh mắt dịu dàng của anh vô thức nhìn theo bóng lưng của Lăng Tử Hoan.

Nào ngờ, nhất cử nhất động nhỏ xíu giữa hai người bọn họ đều đã bị Tô Uyển Đông ở cách đó không xa thu gọn vào tầm mắt.

Chị trố mắt đứng nhìn Kiều Mục, giọng điệu có chút sốt ruột: "Chú Hai, cậu và Hoan Hoan..."

Tô Uyển Đông đã nhìn thấy rất rõ ràng động tác hôn gió vừa rồi của Hoan Hoan với chú Hai, đó là hành động thân mật mà chỉ những người yêu nhau mới có.

Sao có thể chứ?

Rõ ràng hai người là chú cháu cơ mà!

Lúc đó, Kiều Mục đột nhiên nghe thấy câu hỏi của Tô Uyển Đông, khi quay đầu lại thì bắt gặp vẻ mặt tràn đầy hoảng hốt của chị.

Kiều Mục giật mình, chợt cảm thấy không ổn!

Anh không nói gì, đôi mắt sâu dưới ánh đèn dần trở nên u ám và ngập ngừng.

Tô Uyển Đông nhìn thẳng vào anh, im lặng một lúc rồi lên tiếng trước: "Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi."

Kiều Mục đáp một tiếng rồi ngồi thẳng lưng xuống đối diện với Tô Uyển Đông.

Hai chân anh dang rộng, khuỷu tay chống lên đầu gối, hơi cúi đầu, không ngừng li3m răng hàm, dường như đang suy nghĩ xem nên giải thích như thế nào.

Tô Uyển Đông bản chất hòa nhã, kiên nhẫn chờ đợi anh, không hề lên tiếng quấy rầy.

Hai người im lặng suốt một lúc lâu rồi Kiều Mục mới ho nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Tô Uyển Đông, nói thẳng: "Chị dâu, em và Hoan Hoan đã ở bên nhau rồi!"

Tô Uyển Đông vô cùng ngạc nhiên: "Cái gì? Chú Hai, cậu là chú Hai của con bé, hai người làm sao có thể..."

Còn chưa kịp nói xong, chị đã lại im bặt.

Lúc này, Kiều Mục nhìn chằm chằm vào ánh mắt kinh ngạc của Tô Uyển Đông, cười khổ nói: "Chị dâu, em chỉ là chú Hai trên danh nghĩa của cô ấy mà thôi."

Tô Uyển Đông lắc đầu lẩm bẩm: "Nhưng... cậu và con bé không thể ở bên nhau!"

"Tại sao lại không thể chứ?" Kiều Mục hỏi với vẻ bình tĩnh.

Đúng vậy, tại sao lại không thể!

Tô Uyển Đông không thể trả lời được câu hỏi này.

Chị cúi đầu vuốt móng tay của mình, mặc dù trên mặt vẫn còn vẻ hoang mang nhưng không tiếp tục hỏi nữa.

"Chị dâu, em đã dám thú nhận chuyện này thì em cũng đã chuẩn bị hết rồi. Nếu chị muốn em phải cho chị một câu trả lời, vậy thì em chỉ có thể nói chuyện tình cảm không thể nói rõ ràng được. Nếu như có thể nói rõ thì đã không khiến nhiều người phải đau khổ vì nó như vậy! Như chị chẳng hạn."

Lời nói điềm tĩnh của Kiều Mục truyền đến tai Tô Uyển Đông, khiến chị chợt rùng mình.

Chị nhìn Kiều Mục không chớp mắt, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Chú Hai, cậu thật sự thích con bé sao? Với tuổi tác và tính cách của Hoan Hoan, ở bên con bé, cậu không thấy vất vả sao?"

Tô Uyển Đông vẫn luôn nghĩ rằng một người đàn ông ưu tú như Kiều Mục thì người phụ nữ có thể kề vai sát cánh bên anh phải là một người phụ nữ mạnh mẽ rắn rỏi như Tần Bách Noãn của nhà họ Tần cơ.

Chương (1-1890 )