Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1723

Người Dấu Yêu
Hiện có 1890 chương (chưa hoàn)
Chương 1723
0.00
(0 votes)


Chương (1-1890 )

CHƯƠNG 1723: NGƯỜI TRỞ VỀ THÌ CÓ TÁC DỤNG GÌ, TRÁI TIM ĐÃ Ở BÊN NGOÀI RỒI!

Hàn Vân Đình liếc nhìn Lăng Tử Hoan một cách khó hiểu, ánh mắt lóe lên, không tiếp tục đề tài này nữa.

Lúc này, bầu không khí xung quanh quá mức yên tĩnh khiến cho cô nhóc không thể ngồi yên được nữa.

Hình như chú Hai và chú Ba có chuyện muốn nói, cô thấy mình hơi dư thừa thì phải?

Cô nhóc rất giỏi đoán ý qua lời nói và sắc mặt, lập tức đứng lên một cách dứt khoát, lẩm bẩm: "Hình như Đầu Gỗ vẫn còn ở ngoài cửa, cháu đi xem anh ấy thế nào."

Dứt lời, cô rảo bước đi về phía cửa.

Hàn Vân Đình nheo mắt nhả khói, lên tiếng ngăn cản: "Hoan Hoan, cậu ta về rồi."

"Hả."

Lăng Tử Hoan dừng bước một cách hậm hực, giơ tay lên gãi má, cái đầu nhỏ nhanh trí lại bắt đầu suy nghĩ một cái cớ khác để rời đi.

Lúc này, điếu thuốc lá trong tay Kiều Mục đã cháy hết.

Anh tiện tay dụi luôn điếu thuốc lên trên đĩa thức ăn, kéo ống tay áo đứng dậy: "Đi thôi, tôi đưa cô ấy về nhà trước, cậu đến câu lạc bộ đợi tôi!"

Hàn Vân Đình nhướng mày không đứng dậy, ngược lại đề nghị: "Hôm nay không còn sớm nữa, hay để ngày mai tôi đến công ty của anh nói chuyện đi."

Anh nhìn ra Kiều Mục dường như đang tràn đầy tâm sự, tâm trạng thế này không thích hợp để tiếp tục bàn công việc.

Nghe vậy, Kiều Mục suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý: "Cũng được, vậy tôi đi trước. Cậu giúp tôi gửi lời chào chị Cả, hôm nay tôi tạm thời vắng mặt, hôm khác sẽ mời chị ấy đi ăn cơm để đền bù!"

Hàn Vân Đình mỉm cười đấm anh một cú: "Anh nghĩ nhiều quá rồi. Từ lúc chúng ta rời câu lạc bộ, chị Cả cũng về luôn rồi."

Hàn Vân Đình vừa nói vừa liếc nhìn Lăng Tử Hoan, sau đó nghiêng người về phía trước, hạ giọng nói thêm: "Kiều Kình rất ân cần với chị Cả tôi, hầu như trưa nào cũng tới công ty đợi chị ấy đi ăn cùng. Vì vậy, việc liên hôn của hai người đã chắc chắn, anh có thể yên tâm rồi!"

Kiều Mục vỗ vai Hàn Vân Đình với vẻ biết ơn đầy ẩn ý, lúc đi qua người, anh nói: "Ngày mai nói chi tiết hơn."

"Ừ, thôi về đi, hai người đi đường cẩn thận, nếu tiện thì đến nhà họ Lăng xem sao. Vừa rồi tôi có hỏi thăm Mục Nghi, nghe nói tối nay xảy ra rất nhiều chuyện. Anh Cả dẫn người khác rời đi để chị dâu lại một mình, chuyện này không thể chấp nhận nổi. Để đề phòng nội bộ nhà anh ấy mâu thuẫn, chi bằng anh đến khuyên bảo chị Cả xem thế nào!"

Kiều Mục ngẫm nghĩ rồi gật đầu nhận lời: "Được, tôi đi xem thế nào, đi trước nhé!"

Cuối cùng, Kiều Mục dắt Lăng Tử Hoan rời khỏi nhà hàng Âu.

***

Nửa tiếng sau, bọn họ về tới biệt thự nhà họ Lăng.

Khi xe dừng hẳn cũng là lúc Lăng Tử Hoan ngước lên khỏi màn hình điện thoại: "Chú Lăng nói, ba cháu... Ông Lăng vẫn chưa trở về."

Đôi môi mỏng của Kiều Mục hơi nhếch sang một bên, một tay chống lên vô lăng, nghiêng người dựa vào cửa lái, nhìn khuôn mặt không vui của cô, đưa tay lên vuốt tóc cô: "Không sao, đây là nhà của anh ấy, anh ấy sẽ quay lại thôi."

Lăng Tử Hoan bĩu môi ném điện thoại vào túi xách, cau có càu nhàu: "Người về thì có tác dụng gì? Trái tim đã ở bên ngoài rồi! Hoắc Trúc Nhạn đúng là đáng ghét, không chỉ vu oan cho cháu mà còn dẫn cả ông Lăng đi nữa!"

Lúc này, Kiều Mục nhìn vẻ mặt oán hận của cô gái nhỏ, cất lời với ngôn từ sắc bén: "Nếu để bị dẫn đi thì đó không phải là ba của em!"

Lăng Tử Hoan im lặng một giây, chợt cảm thấy rất có lý.

Rất nhanh, họ lấy lại tâm trạng rồi cùng nhau bước ra khỏi xe.

Trong phòng khách của nhà chính, dưới ánh đèn pha lê sáng chói, Tô Uyển Đông đang ngồi bên cạnh Hoắc Vân, cẩn thận bôi thuốc mỡ lên má cô nàng.

Nghe thấy tiếng bước chân, chị giật mình đưa mắt nhìn, nhìn thấy Kiều Mục bèn bỏ lọ thuốc mỡ xuống rồi đứng dậy: "Chú Hai đến rồi đấy à!"

Chương (1-1890 )