Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1722

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1722
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1722: CÀNG NGÀY CÀNG GIỐNG TRAI ĐỂU!

Sau khi Kiều Viễn Hiền và ông Đoàn rời đi, căn phòng rộng lớn lập tức trở nên trống trải và tĩnh lặng.

Lăng Tử Hoan dè dặt nhìn trộm sắc mặt của Kiều Mục, nghiêng đầu với vẻ khổ não: "Chú Hai, tại sao chú lại không tin bác Hai thế? Nếu hôm nay không có bác ấy, có lẽ cháu đã bị Hoắc Trúc Nhạn bắt nạt rồi. Ông Đoàn nói không sai, hai người họ đã giúp cháu thật mà."

Lúc này, Kiều Mục mới dần dần bình tĩnh lại.

Sau một lúc suy tư, sự áy náy khó chịu trào dâng trong lòng anh!

Lẽ nào anh hiểu lầm ông già nhà mình thật rồi sao?

Lăng Tử Hoan nhìn khuôn mặt đẹp trai mà lạnh lùng của Kiều Mục, nhón chân đưa tay vuốt v e má anh: "Đừng nghiêm túc như vậy, bác Hai bị chú chọc giận bỏ đi rồi, chú có hối hận cũng vô dụng thôi!"

Kiều Mục thấy hơi hối hận: "..."

Anh thở dài một tiếng, kéo bàn tay nhỏ đang làm loạn trên mặt mình của Lăng Tử Hoan xuống, tiện thể kéo chiếc ghế ở bên cạnh sang, ôm cô vào lòng rồi ngồi xuống: "Hoắc Trúc Nhạn bắt nạt em thế nào?"

Lăng Tử Hoan lập tức mách tất tần tật, cuối cùng còn bĩu môi với vẻ buồn bực: "Nếu không phải do cháu quá kích động, Vân Vân đã không bị đánh rồi! Chú Hai, ba cháu hôm nay thật sự rất quá đáng, càng ngày càng giống trai đểu! Vì vậy, trước khi giải quyết xong chuyện này, cháu sẽ không gọi ông ấy là ba nữa! Sao lại có thể như thế cơ chứ, rõ ràng cháu và mẹ ở ngay đối diện nhưng trong mắt ông ấy chỉ có Hoắc Trúc Nhạn. Nếu còn tiếp tục như vậy, cháu sẽ dứt khoát để mẹ tái hôn! Cháu tình nguyện tìm một người cha tốt cho mình!"

Dứt lời, trong đầu cô hiện lên hình bóng của Kiều Viễn Hiền.

Chà, bác Hai... có lẽ là một người cha tốt!

Nhưng Lăng Tử Hoan cũng chỉ dám suy đoán trong đầu, không dám nói thẳng ra.

Xấu hổ lắm ấy!

Nghe lời oán trách của cô nhóc, Kiều Mục nhíu chặt hàng lông mày rậm.

Dĩ nhiên, anh cũng không thể ngờ anh Cả thường ngày mạnh mẽ kiên cường như vậy mà khi giải quyết việc nhà lại do dự và thiếu quyết đoán như vậy.

Hơn nữa bất luận Hoắc Trúc Nhạn là người như thế nào, đám anh em này từ lâu đã coi Tô Uyển Đông là bà chủ của nhà họ Lăng rồi.

Chị ấy phải mất bao lâu mới có được sự chấp nhận của mọi người, ai cũng hiểu cả.

Nhưng anh Cả, tại sao anh lại không hiểu chứ!

Kiều Mục thở dài một tiếng đầy phiền muộn, móc bao thuốc từ trong túi quần ra, bảo cô nhóc sang ngồi bên cạnh, còn mình thì châm một điếu thuốc, rít một hơi rồi phả khói với ánh mắt buồn bã.

Lúc này, điều khiến anh thấy nghi hoặc chính là thái độ của ông già nhà mình đối với Lăng Tử Hoan!

Với hiểu biết của anh về ông cha mình, Kiều Mục trước sau đều cho rằng ông không thể làm việc tốt với ý tốt được.

Không biết đã qua bao lâu, cửa phòng lại bị người ta đẩy ra.

Lăng Tử Hoan quay đầu lại nhìn người tới rồi lập tức đứng lên với vẻ kinh ngạc: "Chú Ba, sao chú cũng tới đây?"

Người đẩy cửa vào là Hàn Vân Đình.

Một tay anh nắm tay nắm cửa, ánh mắt lướt một vòng quanh Kiều Mục và Lăng Tử Hoan: "Hóa ra anh bảo tôi chờ anh ở dưới nhà là để ở riêng với Hoan Hoan sao?"

Kiều Mục cầm điếu thuốc vẫy anh: "Ngồi đi, hút một điếu!"

Hàn Vân Đình nhướng mày, đóng sầm cửa lại rồi kéo ghế ngồi xuống cạnh Kiều Mục.

Bình thường rất ít khi anh hút thuốc, nhìn ra sự phiền muộn của Kiều Mục, anh hỏi thẳng: "Vừa rồi tôi nhìn thấy bác Hai và ông Đoàn đi ra, anh và bác ấy lại cãi nhau à?"

Thấy vậy, Lăng Tử Hoan im lặng ngồi xuống ghế, đôi mắt nhấp nháy nhìn chằm chằm vào hai người đàn ông, trắng trợn hóng chuyện.

Xem ra ⓠ·⛎·🅰️·ռ ♓·ệ giữa chú Hai và bác Hai đúng là không hòa hợp! Ngay cả chú Ba cũng biết...

Lúc này, Kiều Mục rít mạnh một hơi thuốc rồi nghiêng đầu nhả khói: "Không cãi nhau, chỉ là cảm thấy có gì đó bất thường."

Chương (1-2252)