← Ch.1727 | Ch.1729 → |
CHƯƠNG 1728: BUỔI TỐI ANH SẼ TRANH THỦ VỀ SỚM
Lăng Vạn Hình đi vào bếp, ánh mát dán chặt lên người Tô Uyển Đông.
Lăng Tử Hoan nhìn thấy ba mình, lập tức cúi đầu uống sữa, vờ như không thấy.
Hoắc Vân lễ phép chào một tiếng chú Lăng rồi nhanh chóng dời mắt đi.
Tô Uyển Đông nghe thấy tiếng bước chân sau lưng mình, nhẹ nhàng mỉm cười với đối phương, "Hôm nay phải đến công ty à?"
Lăng Vạn Hình nhìn khuôn mặt trang điểm của vợ, vẻ bất ngờ thoáng qua trong mắt.
Hôm nay, trông vợ anh rất đặc biệt.
Lăng Vạn Hình nén xúc động trong lòng xuống, gật đầu đáp, "Ừ, hôm nay công ty hơi bận, buổi tối không cần đợi anh ăn cơm."
Tô Uyển Đông hờ hững, "Vâng."
Bữa sáng này, bốn người trên bàn đều im lặng theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.
Lăng Tử Hoan nhanh chóng ăn vài miếng bánh mì nướng, chưa uống hết sữa đã lau miệng, nhìn Tô Uyển Đông nói: "Mẹ, con đi làm đây, tối con sẽ về ăn tối với mẹ!"
"Được, đi đường cẩn thận." Tô Uyển Đông cười dịu dàng, tình thương đong đầy trong ánh mắt người làm mẹ sưởi ấm trái tim đang khó chịu của cô nàng.
Hoắc Vân thấy Lăng Tử Hoan chuẩn bị đi cũng vội đặt bát đũa xuống, "Cô ơi, tối cháu cũng về với cô."
Lời nhắn nhủ thân thiết của hai cô nàng khiến Lăng Vạn Hình bất giác nhíu mày.
Lăng Vạn Hình nhìn Tô Uyển Đông với ánh mắt sâu xa, trong lúc trầm ngâm suy nghĩ, vô thức nói: "Xử lí xong việc ở công ty, anh sẽ tranh thủ về sớm."
Tô Uyển Đông cầm thìa ăn một miếng cháo, ngước mắt mỉm cười, "Vâng."
Câu trả lời thờ ơ như vậy khiến Lăng Vạn Hình thấy hơi kì lạ.
Rõ ràng không có gì khác với bình thường, nhưng Lăng Vạn Hình lại có cảm giác bị mọi người cô lập.
Chắc chỉ là ảo giác thôi!
Mười mấy phút sau, Lăng Vạn Hình ăn sáng xong, lên thay bộ vest màu xanh đậm được cắt may thủ công, khi quay lại phòng khách thì nói với Tô Uyển Đông đang đứng bên cửa sổ, "Ban ngày em ở nhà nếu buồn chán quá thì ra ngoài đi dạo với bạn bè. Đợi một thời gian nữa anh xử lí xong công việc sẽ dành thời gian ở bên em."
Tô Uyển Đông xoay người lại, nhìn Lăng Vạn Hình cúi đầu cài khuy cổ tay áo, chị vân vê ngón tay, tiếp tục đáp một tiếng vâng.
Lăng Vạn Hình chưa bao giờ biết, năm xưa vì muốn lấy anh ta, Tô Uyển Đông đã một thân một mình đến Lệ Thành, một lòng một dạ chăm sóc cho nhà họ Lăng từ trên xuống dưới, bận rộn với những việc lặt vặt nên gần như không có thời gian kết giao bạn bè.
Nghe vậy, cảm giác khác thường trong lòng Lăng Vạn Hình lại trỗi dậy.
Anh ta đi đến gần bàn trà, nén tâm sự trong lòng xuống, đưa tay về phía chị, "Cài giúp anh!"
Tô Uyển Đông bước lên, đứng cách anh nửa mét, thuần thục giúp anh sửa sang lại tay áo, cuối cùng còn giúp anh chỉnh lại cà vạt, "Xong rồi."
Thấy vậy. Lăng Vạn Hình có chút yên lòng.
Xem ra vợ anh không có gì khác thường, vẫn xử lí những chuyện lặt vặt cho anh ta theo thói quen.
Anh ta nhủ bụng, chắc mình đa nghi quá rồi.
Lăng Vạn Hình tự trấn an mình rồi nhìn Tô
Uyển Đông với vẻ áy náy, cúi xuống hôn lên vầng trán vợ, "Buổi tối anh sẽ tranh thủ về ăn cơm với em."
Tô Uyển Đông cụp mắt, đẩy nhẹ anh một cái rồi nói: "Mau đến công ty đi, nếu bận thì không cần vội về nhà, công việc quan trọng hơn."
"Ừ, anh đi đây."
Nói đoạn, Lăng Vạn Hình buông Tô Uyển Đông ra, sải bước ra khỏi nhà.
Anh ta khom người ngồi vào xe, sau khi chiếc xe rời khỏi biệt thự, không lâu sau một chiếc xe màu đen cũng dừng lại trước sân.
Tài xế nhà họ Lăng bước xuống mở cửa, "Bà chủ!"
Tô Uyển Đông lên xe, nhìn thẳng về phía trước, dịu dàng nói, "Đi theo xe của ông chủ."
← Ch. 1727 | Ch. 1729 → |