Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1721

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1721
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1721: CẬU HAI, CẬU THẬT SỰ HIỂU LẦM ÔNG CHỦ RỒI!

Động tác dừng bước của Lăng Tử Hoan khiến Kiều Mục thấy rất chướng mắt.

Anh gần như theo bản năng lập tức cho rằng chắc chắn cô nhóc đã bị Kiều Viễn Hiền gây khó dễ, nếu không, tại sao cô lại không dám đến gần anh?

Nghĩ vậy, Kiều Mục sải bước đi tới, vươn cánh tay dài ra kéo Lăng Tử Hoan đến bên cạnh mình, nhìn Kiều Viễn Hiền bằng ánh mắt u ám: "Lần trước con đã nói rồi, có chuyện gì thì cứ trút vào con đây này, đừng bắt nạt cô ấy!"

Khoảng cách giữa Kiều Viễn Hiền và Kiều Mục không thể xóa bỏ được chỉ với dăm ba câu nói.

Trước kia, hai cha con xa cách đến mức tránh gặp mặt nhau, mâu thuẫn dù có lớn đến đâu cũng chỉ để lại cái dằm trong lòng nhau.

Tuy nhiên, Kiều Viễn Hiền làm khó dễ Lăng Tử Hoan hết lần này đến lần khác, khiến Kiều Mục thật sự nảy sinh ý định cắt đứt 🍳ц●@●𝐧 ⓗ●ệ với ông.

Lúc này, hai cha con giống như kẻ thù truyền kiếp, ánh mắt nhìn nhau nhuốm đầy bực bội và xa cách.

Lăng Tử Hoan bị kẹp giữa hai người bọn họ, mắt láo liên đảo đi đảo lại, vội vàng nói giúp Kiều Viễn Hiền: "Chú Hai, chú hiểu lầm rồi, bác Hai không bắt nạt cháu!"

Kiều Mục nghe thấy giọng nói trong trẻo êm dịu của cô, vừa đau lòng vừa áy náy ôm cô vào lòng: "Đừng sợ, có chú Hai ở đây, không ai bắt nạt được em hết!"

Kiều Viễn Hiền: "..."

Ông Đoàn: "..."

Lăng Tử Hoan đang bị ôm đầu: "..."

Lúc này, bầu không khí trong phòng căng thẳng hẳn lên bởi thái độ cộc cằn lạnh lùng của Kiều Mục.

Ông Đoàn ngó xung quanh, không thể không cười gượng giải thích: "Cậu Hai, cậu thật sự hiểu lầm rồi! Hôm nay ông chủ ra ngoài tình cờ gặp được cô Lăng, cho nên..."

Kiều Mục liếc mắt nhìn ông Đoàn: "Trùng hợp vậy sao? Vừa ra khỏi cửa đã tình cờ gặp được cô ấy ư?"

Phải để người ta nói xong đã chứ!

Ông Đoàn vò đầu không biết phải làm thế nào, đưa mắt nhìn Kiều Viễn Hiền rồi dang tay tỏ ý bất lực.

Cho dù bọn họ có giải thích như thế nào thì chắc chắn cậu Hai cũng sẽ không tin!

Ai bảo ông ta và ông chủ có "tiền án", chẳng thể trách cậu Hai thần hồn nát thần tính.

Lúc này, thấy bầu không khí giữa hai cha con càng lúc càng căng thẳng, Lăng Tử Hoan vùng ra khỏi vòng tay của Kiều Mục, đẩy anh ra rồi ngửa đầu lên nói: "Chú Hai, cháu và bác Hai thật sự tình cờ gặp nhau ở đây mà. Không những thế, bác Hai còn giúp cháu nữa, bác ấy không bắt nạt cháu đâu, chú đừng vu oan cho người tốt!"

Kiều Mục: "?"

Cha anh là người tốt?

Kiều Mục nhìn chằm chằm vào Lăng Tử Hoan bằng ánh mắt sâu xa, sau đó nâng mặt cô lên, nghiêm túc hỏi: "Ngoan, nói thật với chú Hai, có phải ông ấy uy ♓·ı·ế·𝓅 em không?"

Nếu không, tại sao thái độ của cô nhóc nhà anh với ba anh lại đột nhiên quay ngoắt 180 độ như thế chứ?

Kiều Viễn Hiền: "..."

Mẹ kiếp, con trai ruột của ông đây sao?

Lúc này, Lăng Tử Hoan không ngừng lắc đầu trong vòng tay của Kiều Mục: "Thôi nào, sao chú cứ không tin thế! Bác Hai tốt với cháu như vậy, sao có thể uy 𝖍*ⓘế*ⓟ cháu được?"

Kiều Mục nheo mắt nghi ngờ, liếc nhìn khuôn mặt căng thẳng của Kiều Viễn Hiền, ánh mắt đầy cảnh giác và ngờ vực.

Trên đời này, ngoại trừ ông Đoàn được đối xử một cách hòa nhã dịu dàng ra thì gần như không một ai có thể nhận được sự ưu ái đặc biệt từ ông hết!

Nghĩ đến đây, Kiều Mục ôm vai Lăng Tử Hoan, quay lại đối mặt với Kiều Viễn Hiền, lạnh nhạt chất vấn: "Rốt cuộc ba muốn làm gì?"

Nghe vậy, Kiều Viễn Hiền chậm rãi đảo mắt nhìn Kiều Mục với vẻ mặt phiền muộn.

Một lúc sau, ông lạnh lùng dời mắt đi, bỏ ngoài tai mọi lời chất vấn của Kiều Mục, nói với ông Đoàn: "Về nhà họ Kiều!"

Ông Đoàn lắc đầu thở dài bước tới phía sau xe lăn, lại không nhịn được lên tiếng giải thích với Kiều Mục: "Cậu Hai, lát nữa cậu cứ hỏi cô Lăng xem rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì. Cậu chủ, lần này cậu thật sự đã hiểu lầm ông chủ rồi."

Dứt lời, ông Đoàn đẩy Kiều Viễn Hiền rời khỏi phòng trước.

Chương (1-2252)