Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1712

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1712
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1712: NGƯỜI XUẤT GIA MÀ, LÒNG CHỨA TỪ BI!

Người đàn ông trên xe lăn chính là Kiều Viễn Hiền.

Hôm nay ông và ông Đoàn tới tham gia một bữa tiệc ở Lệ Thành.

Nhà hàng này do Kiều Viễn Hiền đứng tên, vốn chỉ định đi một vòng xem thử, lại không ngờ vừa vào cửa đã gặp chuyện ồn ào nhốn nháo.

Hôm nay Kiều Viễn Hiền và ông Đoàn không mặc áo nâu sòng mà mặc áo kiểu thời Đường màu đen, Kiều Viễn Hiền còn đội một chiếc mũ len trên đầu.

Kiều Viễn Hiền nghe được ông Đoàn giải thích thì nhìn thẳng phía trước hất cằm ý bảo, "Qua đó đi."

Ông Đoàn vội đáp một tiếng, đẩy xe lăn từ từ đến gần.

Lăng Tử Hoan đang đưa lưng về phía bọn họ an ủi Hoắc Vân, Hoắc Trúc Nhạn đứng trước sô pha quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng từ lồ ng 𝖓.gự.𝖈 không ngừng phập phồng có thể thấy được bà ta vẫn rất tức giận.

Trước tình cảnh kì quặc này, một giọng nói trầm trầm từ phía sau vang lên, "Ở đây có chuyện gì thế?"

Mục Nghi nghe tiếng liền đứng lên, thấy Kiều Viễn Hiền thì gương mặt càng nghiêm túc: "Ông hai Kiều."

Kiều Viễn Hiền đáp một tiếng, ánh mắt dừng trên người Lăng Tử Hoan.

Cô nghe giọng nói hơi quen này thì vô thức quay đầu nhìn, thấy Kiều Viễn Hiền thì ngạc nhiên há hốc miệng, "Ông n... hai... Kiều!"

Chữ ông nội đến bên miệng lại bị cô nhóc mạnh mẽ nén xuống.

Không thể gọi là ông nội được!

Không đúng vai vế!

Lăng Tử Hoan chớp chớp mắt, cái khó ló cái khôn, cô xoay người cười ngọt ngào với Kiều Viễn Hiền: "Bác hai Kiều!"

Nghe cô chào vậy, vẻ mặt Kiều Viễn Hiền và ông Đoàn đều thoáng kinh ngạc.

Ông Đoàn cười ha hả nhìn Lăng Tử Hoan, ánh mắt đầy vui mừng.

Mà Kiều Viễn Hiền cũng không khó chịu với cách xưng hô của cô, gương mặt vốn cứng rắn trang nghiêm dịu đi vài phần, "Cháu đến đây, nói cho bác Hai nghe xem mọi người đang tranh cãi chuyện gì thế?"

Lăng Tử Hoan nhìn Kiều Viễn Hiền một cái, không khỏi nhớ tới cảnh gặp ông trong biệt thự nhà họ Kiều hôm đó.

Lúc ấy... hình như bác hai Kiều có bảo cô rời xa chú Hai!

Nghĩ đến đây, Lăng Tử Hoan cắn môi, bây giờ chẳng những cô không rời khỏi chú Hai mà còn tiến thêm một bước cùng anh rồi.

Không biết bác hai Kiều có tức giận mà làm khó cô không?!

Cô nhóc lòng đầy tâm sự lề mề bước tới cạnh xe lăn của Kiều Viễn Hiền, ánh mắt đảo quanh liên tục, cẩn thận hỏi: "Bác Hai, bác đến ăn cơm ạ? Có phải... bọn cháu quấy rầy bác rồi không?"

Vì Kiều Mục, lúc này Lăng Tử Hoan rất sợ bị Kiều Viễn Hiền ghét.

Kiều Viễn Hiền ngồi ở xe lăn hơi ngửa đầu nhìn cô có vẻ giữ kẽ, nhíu mày hỏi: "Ai bắt nạt cháu?"

Ông Đoàn đứng sau Kiều Viễn Hiền cũng thân thiết nhìn Lăng Tử Hoan.

Nói thế nào nhỉ?!

Từ lần cô nhóc này khóc tức tưởi một trận ở nhà họ Kiều về, ông ta và ông chủ đều canh cánh trong lòng.

Cô bé đáng yêu xinh đẹp như vậy lại bị hai ông già bọn họ dọa đến nỗi bật khóc, nghĩ thế nào cũng không yên lòng.

Người xuất gia mà, lòng chứa từ bi!

Huống chi cô bé họ Lăng này rất đáng yêu, mỗi lần nhìn thấy đôi mắt trong veo hồn nhiên của cô bé lại cảm thấy tâm hồn như được thanh lọc vậy.

Đứa bé vừa trong sáng lại thuần khiết, ai không thích được chứ!

Lăng Tử Hoan ngoan ngoãn lắc đầu với Kiều Viễn Hiền: "Không ai bắt nạt cháu đâu ạ, cảm ơn bác Hai quan tâm!"

Tuy cô đã khẳng định rồi, nhưng Kiều Viễn Hiền vẫn không tin!

Ông cẩn thận nhìn chăm chú gương mặt Lăng Tử Hoan, mày càng nhíu chặt hơn: "Cháu ốm sao?"

Lăng Tử Hoan nghe hỏi cũng không giấu giếm, "Cảm thường thôi ạ, cháu không sao."

Chương (1-2252)