Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1713

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1713
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1713: KIỀU VIỄN HIỀN CHE CHỞ

Lúc này, ông Đoàn nhìn thấy động tác của người đối diện thì khom người nhắc nhở bên tai Kiều Viễn Hiền: "Ông chủ, người phụ nữ kia muốn chạy."

Cho dù bọn họ không hiểu vừa có chuyện gì, nhưng hoàn toàn có thể thấy rõ Hoắc Trúc Nhạn làm khó Lăng Tử Hoan và Hoắc Vân.

Kiều Viễn Hiền ra hiệu cho ông Đoàn đẩy mình qua.

Xe lăn lập tức dừng lại cách Hoắc Trúc Nhạn vài bước.

Khoảng cách này cũng khiến Kiều Viễn Hiền có thể nhìn thẳng mặt bà ta.

Hoắc Trúc Nhạn liếc nhìn Kiều Viễn Hiền đột ngột xuất hiện, lại nhìn xe lăn dưới thân ông, đanh mặt muốn đi ngang qua.

Ông Đoàn nhanh chóng vươn tay chặn đường: "Quý khách, bà không định giải thích chuyện vừa rồi sao?"

Hoắc Trúc Nhạn nghiêm mặt, ánh mắt khinh miệt quét nhìn ông Đoàn một vòng: "Sao tôi phải giải thích với các người? Tránh ra!"

Kiêu căng ngạo mạn, không hề lễ phép.

Ông Đoàn cũng không tức giận, liếc mắt nhìn Lăng Tử Hoan rồi cười với Hoắc Trúc Nhạn: "Xem ra cô không phải người Lệ Thành nhỉ! Không biết cô Lăng nhà chúng tôi và bạn của cô ấy làm sai gì mà cô lại quát mắng hai cô gái nhỏ trước mặt bao người như vậy?"

Hoắc Trúc Nhạn nheo mắt đề phòng nhìn ông Đoàn, "Tôi dạy bảo con cháu nhà mình còn cần lý do à?" Nói xong bà ta quay đầu lườm Hoắc Vân, "Hoắc Vân, còn chần chừ gì đấy? Còn không nhanh đi theo cô?"

Hoắc Vân còn chưa kịp lắc đầu thì Lăng Tử Hoan đã bước một bước dài lên chắn trước mặt cô ấy.

Cô trừng mắt nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Hoắc Trúc Nhạn, mặt mũi ra vẻ nghiêm túc: "Vân Vân không đi với bà đâu, cậu ấy là khách của tôi, có đi cũng phải đi với tôi!"

Hoắc Trúc Nhạn 💲.ⓘ.ế.𝐭 c𝐡.ặ.т ví da trong tay, hơi 🌴_𝖍_ở 𝖌_ấ_𝓅 gáp: "Tử Hoan, mẹ sẽ yêu cầu ba con cho mẹ một câu trả lời thích đáng chuyện con nguyền rủa Tiểu Quỳ."

Tội danh vô duyên vô cớ từ trên trời rơi xuống trúng đầu Lăng Tử Hoan, cô tức giận giậm chân, "Bà nói bậy bạ, tôi nguyền rủa nó bao giờ?"

"Hoan Hoan, cháu lại đây!" Kiều Viễn Hiền chợt lên tiếng cắt ngang cuộc tranh cãi của hai người.

Lăng Tử Hoan vừa tức vừa vội, bước tới cạnh xe lăn ấm ức giải thích, "Bác hai Kiều, cháu không hề nguyền rủa con trai bà ấy."

Kiều Viễn Hiền giãn mày gật đầu, khẽ cười nói: "Bác Hai tin cháu."

Nói xong, ông bình tĩnh nhìn Hoắc Trúc Nhạn giận dữ đứng cạnh, cười đầy ẩn ý: "Những đứa trẻ lớn lên ở Lệ Thành này có không hiểu chuyện thế nào cũng sẽ không hẹp hòi đến mức nguyên rủa người khác. Cô là người lớn, dạy dỗ con cháu trong nhà cũng đúng, nhưng cần phải biết nên làm gì, ở đâu mới được. Đừng vì lòng kích động nhất thời mà làm hỏng thanh danh của chính mình, cũng bôi xấu đứa nhỏ nhà chúng tôi!"

Kiều Viễn Hiền lớn tuổi hơn Hoắc Trúc Nhạn, ông dùng thái độ răn dạy như vậy khiến Hoắc Trúc Nhạn bực bội nặng mặt nói: "Thưa ông, Tử Hoan vô lễ là thật, nguyền rủa con tôi cũng là thật. Tôi là người lớn, dạy bảo hai đứa bất chấp hoàn cảnh thì chắc chắn là do hai đứa nó sai trước. Tôi thấy ông cũng đến tuổi dưỡng lão rồi, bớt xen vào chuyện riêng nhà người khác thì hơn đấy!"

Ông hai Kiều lẫy lừng từng thét ra lửa, chinh chiến khắp chốn chưa bị người khác mỉa mai ngang ngược như thế bao giờ đâu.

Ngay cả Lăng Tử Hoan đứng sau nghe được Hoắc Trúc Nhạn châm biếm cũng không nhịn được muốn tiến tới bảo vệ ông.

Nhưng Kiều Viễn Hiền chỉ nâng tay ngăn cô nhóc lại, vỗ nhẹ cổ tay cô, sau đó nghiêng đầu nói với ông Đoàn: "Nếu quý bà này còn chưa bớt giận thì ông đi sắp xếp phòng đi, chúng ta cùng ngồi xuống tâm sự!"

Chương (1-2252)