← Ch.1710 | Ch.1712 → |
CHƯƠNG 1711: CÔ LĂNG VÀ BẠN CÔ ẤY BỊ BẮT NẠT!
Nghe thử xem, nói năng kiểu gì thế không biết!
Lăng Tử Hoan càng nghe càng khó chịu, quay đầu đi thì thào không lớn không nhỏ: "Tôi không cần bà thông cảm, có thời gian thông cảm tôi thì nên đi chăm đứa con trai ốm đau của bà đi còn hơn!"
"Lăng Tử Hoan, con nói linh tinh gì thế!"
Thái độ vô tâm của cô làm Hoắc Trúc Nhạn thẹn quá thành giận.
Lăng Tử Hoan bị tiếng quát khẽ của bà ta làm giật mình đến rụt cả cổ.
Cô quay sang nhìn gương mặt cau có của Hoắc Trúc Nhạn, ánh mắt đảo đảo, hơi chột dạ nói: "Tôi, tôi không nói linh tinh. Con trai bà bị ốm thì bà nên đi chăm chứ sao nữa."
Hoắc Trúc Nhạn nắm chặt bàn tay, tức giận trừng Lăng Tử Hoan, chậm rãi nhả từng chữ: "Ai nói cho con biết?"
Lăng Tử Hoan còn chưa trả lời, Hoắc Vân liền sợ hãi kéo khuỷu tay Hoắc Trúc Nhạn, dè dặt xoa dịu: "Cô, cô đừng giận, Hoan Hoan không có ý kia, là cháu nói cho cậu ấy biết, cháu..."
Còn chưa nói xong, Hoắc Trúc Nhạn đã gạt tay Hoắc Vân ra, giương tay giáng một cái tát vào mặt cô nàng, "Hoắc Vân, ai cho mày bịa chuyện Tiểu Quỳ bị bệnh lung tung hả? Mày nguyền rủa em trai mày như thế à?"
Hoắc Trúc Nhạn bất ngờ đánh người, tiếng động bên này lập tức thu hút sự chú ý của khách khứa trong nhà hàng.
Lăng Tử Hoan giật mình ngây ra một lát, sau đó vỗ mạnh bàn đứng dậy, đẩy Mục Nghi ra đi tới trước mặt Hoắc Vân, ôm bả vai cô bạn kéo đến sát bên mình, "Sao bà lại đánh Vân Vân?!"
Hoắc Vân bị đánh đến đờ cả người, nửa ngày cũng không phản ứng lại.
Cô gái nhỏ ôm má khó tin nhìn Hoắc Trúc Nhạn dữ tợn trước mặt, người phụ nữ này khiến cô cảm thấy thật xa lạ.
"Cô.... ."
Hoắc Trúc Nhạn 𝖓-ɢ-𝒽𝒾ế-𝐧 𝖗ăⓝ-𝐠 nghiến lợi, trừng mắt nhìn Hoắc Vân chằm chằm: "Đừng gọi tao là cô! Ngày mai mày lập tức cút về Parma đi, đừng để tao nhìn thấy mày nữa."
Hoắc Vân chưa từng bị ai đánh, càng chưa từng bị chính người nhà của mình chỉ vào mặt mắng chửi ngay ở nơi công cộng.
Cô ấm ức đỏ viền mắt, nghẹn ngào giải thích: "Cháu không nguyền rủa Tiểu Quỳ, cháu chỉ..."
"Câm miệng! Đừng có nhắc đến tên Tiểu Quỳ, mày không xứng làm chị thằng bé!"
Hoắc Quỳ chính là giới hạn của Hoắc Trúc Nhạn!
Chuyện bất ngờ xảy ra khiến rất nhiều người trong nhà hàng đều tò mò quay đầu nhìn phía này.
Lăng Tử Hoan kéo Hoắc Vân đến cạnh mình, vừa xoa nhẹ lưng bạn an ủi vừa áy náy trong lòng.
Là do mình nói mà không suy nghĩ nên mới khiến Vân Vân bị đánh.
Nhưng Hoắc Trúc Nhạn đúng là quá coi trọng chuyện của Hoắc Quỳ, chuyện bé xé ra to.
Bị bệnh cũng chỉ là chuyện rất bình thường thôi, huống chi cô chỉ bảo bà ta đi chăm con của chính mình, đâu nói gì quá đáng đâu.
Lăng Tử Hoan ôm Hoắc Vân, ảo não nhỏ giọng xin lỗi cô bạn.
Hoắc Vân dùng mu bàn tay quẹt khóe mắt, nở nụ cười chua xót với Lăng Tử Hoan, ý bảo cô đừng lo.
Trong lúc đó, quản lý nhà hàng cũng nghe tiếng chạy đến.
Nhà hàng của bọn họ là nhà hàng Âu cao cấp nổi danh tao nhã, trước giờ chưa từng có chuyện khách hàng gây chuyện làm loạn bao giờ.
Quản lý càng bước càng nhanh, nhưng đằng sau lại bỗng có người đè vai ông ta giữ lại.
Ông ta quay sang nhìn, thấy mặt đối phương thì bỗng sợ hãi kêu lên: "Ông Đoàn?"
Ông Đoàn gật đầu với quản lý, sau đó hất cằm về phía Lăng Tử Hoan, "Chuyện bên kia ông chủ sẽ xử lí, ông đi xin lỗi khách hàng khác đi."
"Chuyện này..."
Ông Đoàn trầm mặt, ánh mắt uy nghiêm: "Còn không mau đi đi!"
Quản lý nhà hàng bị ánh mắt của ông ta làm cho rùng mình, lập tức cúi đầu khom người nói: "Vâng vâng, vậy làm phiền ông chủ!"
Nói xong, ông ta nhanh chân đi về phía khác của nhà hàng.
Ông Đoàn nhìn về phía bàn Lăng Tử Hoan, hơi nghiêng người nói nhỏ với người đàn ông ngồi xe lăn: "Ông chủ, xem ra... cô Lăng và bạn cô ấy đang bị người ta bắt nạt!"
← Ch. 1710 | Ch. 1712 → |