← Ch.1709 | Ch.1711 → |
CHƯƠNG 1710: CÔ KHÔNG SO ĐO VỚI CON BÉ!
Lăng Tử Hoan muốn từ chối, nhưng thấy ánh mắt đầy lo lắng thắc mắc của Hoắc Vân, cô đành nuốt ngược lời khước từ lại.
Lúc trước cô không nói thật với Vân Vân, bây giờ thẳng thừng từ chối Hoắc Trúc Nhạn chắc chắn sẽ khiến Vân Vân nghi ngờ.
Cô nàng có chút bực bội tựa lên lưng ghế, ngó lơ ánh nhìn đăm đăm của Hoắc Trúc Nhạn, cầm thực đơn trên bàn lên, lầm bầm nói: "Tớ đói bụng quá, nhà hàng này có món gì đặc sắc ấy nhỉ?"
Nghe vậy, nét mặt căng thẳng của Hoắc Vân cũng dần thả lỏng, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ đến.
Do có mặt Hoắc Trúc Nhạn nên cả bữa tối, Lăng Tử Hoan hầu như không nói gì nhiều.
Cô chỉ cúi đầu cắt bít tết, thỉ thoảng uống một ngụm nước ép, quả quyết không nhìn Hoắc Trúc Nhạn.
Ăn được một nửa, Lăng Tử Hoan buông dao nĩa xuống, thầm vuốt v e bụng mình.
Ăn nhanh quá, căng cả bụng!
Một ly sữa chua việt quất được đẩy đến trước mặt cô, Lăng Tử Hoan ngước mắt lên, bắt gặp Hoắc Trúc Nhạn đang thu tay về.
Bà ta nói, "Tử Hoan, ăn nhiều bít tết khó tiêu hóa, uống chút sữa chua cho đỡ ngấy."
Cô cúi đầu nhìn sữa chua việt quất trong ly thủy tinh, bĩu môi, "Tôi không thích uống sữa chua!"
"Vậy con thích uống gì? Sữa lắc hay pudding? Hay là..."
Hoắc Trúc Nhạn có thái độ lấy lòng lộ liễu như thế khiến Hoắc Vân vô cùng tò mò.
Cô rất ít khi thấy người cô lạnh lùng của mình có sắc mặt hòa nhã với người ngoài như thế này.
Cô có vẻ cũng thích Tiểu Hoan Hoan nhỉ, có điều Hoan Hoan lại tỏ ra xa cách, dường như không bận tâm đ ến ý tốt của cô mình.
Hoắc Vân chớp mắt, lo lắng cô mình bất mãn với Hoan Hoan, vội kéo ly sữa chua về phía mình, "Cô à, cháu thích uống sữa chua, sao cô không cho cháu chứ!"
Hoắc Trúc Nhạn cười gượng, nhìn Lăng Tử Hoan, giọng điệu hờn mát, "Xem ra Tử Hoan vẫn còn hiểu lầm cô, nếu con bé không thích uống thì cháu cứ uống đi."
Tình hình như vậy, bầu không khí một lần nữa lại trở nên khác thường.
Hoắc Vân không biết làm sao cho phải, một bên là người cô mình kính trọng, một bên là bạn thân nhất của mình.
Cô chủ động giải vây song hình như không hiệu quả gì.
Hoắc Vân lén nhìn Mục Nghi ở đối diện, đá anh ta một cái, đưa mắt ra hiệu.
Mục Nghi nhíu mày, lặng lẽ lắc đầu.
Lăng Tử Hoan nghe được lời Hoắc Trúc Nhạn nói, khẽ cau mày, nghi hoặc hỏi: "Tại sao cứ phải nói tôi hiểu lầm bà vậy? Chẳng lẽ tôi uống ly sữa chua này thì sẽ không còn hiểu lầm bà nữa à?"
Hoắc Trúc Nhạn cũng nhìn cô không chớp mắt, nét mặt vốn khá hòa nhã cũng thấp thoáng vẻ bực bội, "Tử Hoan, tại sao con lại không bằng lòng đón nhận ý tốt của mẹ?"
"Vô duyên vô cớ, sao tôi phải đón nhận ý tốt của bà? Lỡ như tôi nhận rồi, bà lại muốn hại tôi thì sao?"
Cô nàng đanh mặt phản bác lại.
Hoắc Trúc Nhạn nghe vậy thoáng sửng sốt rồi lắc đầu bật cười, "Con nghĩ nhiều rồi, sao mẹ lại hại con chứ?"
Lăng Tử Hoan mím môi, suy nghĩ xem có nên chất vấn thẳng chuyện Hoắc Quỳ hay không.
Cô chưa kịp lên tiếng thì Hoắc Vân đã lên tiếng cố làm dịu bầu không khí, "Hoan Hoan, cô tớ không phải người xấu, chắc chắn cô sẽ không làm hại cậu đâu. Cô ơi, hình như Hoan Hoan không được khỏe, cô thông cảm nhé!"
Hoắc Trúc Nhạn liếc nhìn Hoắc Vân, thở dài nói: "Không khỏe đương nhiên cô sẽ thông cảm rồi, cháu không cần lo, cô sẽ không so đo với một đứa trẻ như con bé đâu!"
← Ch. 1709 | Ch. 1711 → |