← Ch.1708 | Ch.1710 → |
CHƯƠNG 1709: TỬ HOAN, MẸ XIN LỖI
Chỉ có thể nói, trận đấu này đã định sẵn sẽ có người thất bại.
Chẳng qua Kiều Mục may mắn hơn. Nhưng điều đó không có nghĩa là Mục Nghi không đủ ưu tú, huống hồ rõ ràng tình cảm mà Lăng Tử Hoan dành cho Mục Nghi là tình cảm giữa những người anh em bạn bè thân thiết.
Mối q⛎·ⓐ·𝐧 ⓗ·ệ như vậy, thực ra cũng đủ làm Mục Nghi vui rồi.
Kiều Mục lái xe đi, Mục Nghi dẫn Lăng Tử Hoan đến nhà hàng Âu bên trong Lệ Thành Tôn.
Lúc này, người trong nhà hàng không đông lắm, tiếng nhạc du dương êm dịu, bầu không khí ấm áp thoải mái.
Hai người đi về phía bàn Hoắc Vân đang ngồi, còn chưa đến gần, sắc mặt Lăng Tử Hoan đã sa sầm, "Sao bà ta cũng ở đây?"
Mục Nghi dừng bước, nhìn theo tầm mắt cô với vẻ thắc mắc, thấy bên cạnh Hoắc Vân bỗng nhiên có thêm một người phụ nữ.
Mục Nghi liếc sang, nhẹ giọng hỏi: "Cô quen à?"
Lăng Tử Hoan hậm hực gật đầu, nhìn Mục Nghi bằng ánh mắt chẳng mấy vui vẻ, "Bà ta ở đây từ nãy rồi à?"
Đã nói là chỉ có ba người họ cùng nhau ăn cơm thôi, sao Hoắc Trúc Nhạn cũng đến?!
Đúng là nặng vía, xua không được, đuổi không xong!
Mục Nghi mặt lạnh tanh, lắc đầu khẽ nói, "Lúc nãy không có bà ta."
Anh ta chưa bao giờ gặp Hoắc Trúc Nhạn, cũng không biết nội tình, nhưng qua thái độ của Lăng Tử Hoan, Mục Nghi dễ dàng nhìn ra được sự ác cảm của cô.
Hiếm có người nào có thể khiến cho cô nàng phản cảm đến mức này.
Mục Nghi đang nghĩ đến phương án dẫn cô rời khỏi đây, đổi sang một nhà hàng khác thì Hoắc Vân đã nhìn thấy họ.
"Tiểu Hoan Hoan, bên này!"
Hoặc Vân đã gọi, dù Lăng Tử Hoan có oán giận cũng đành đanh mặt đi qua.
Lăng Tử Hoan nhếch môi ngồi vào bàn, sẵn tiện gọi Mục Nghi ngồi xuống bên cạnh mình.
Bốn người chia hai nhóm ngồi đối diện nhau, không ai lên tiếng, bầu không khí tương đối gượng gạo.
Hoắc Vân vẫn đang lo Lăng Tử Hoan sợ vẻ mặt nghiêm túc của cô mình, bèn nghiêng đầu quan sát rồi phá vỡ sự im lặng, "Hoan Hoan, cậu nói xem có tình cờ không, tối nay cô mình cũng đến đây ăn cơm đấy."
Hoắc Trúc Nhạn mỉm cười gật đầu, nhìn khuôn mặt hơi đanh lại của Lăng Tử Hoan nói: "Vân Vân có kể lại, hôm qua mẹ nghiêm túc quá làm con sợ. Tử Hoan, do mẹ suy nghĩ không chu đáo, lần đầu tiền gặp mặt đã để lại ấn tượng không tốt cho con. Để chuộc lỗi, bữa tối hôm nay xem như để mẹ chuộc lỗi, được không?"
Hoắc Trúc Nhạn nhắc đến hai chữ "chuộc lỗi" lần nữa khiến Lăng Tử Hoan thấy rất chói tai.
Cô kéo áo vest trên vai mình, khịt mũi, "Chuộc lỗi thì không cần đâu, vả lại... tôi bị dọa cũng đâu phải vì bà quá nghiêm túc."
Có những lời, nên dừng đúng lúc.
Trong lúc nói chuyện, Lăng Tử Hoan chẳng thèm nhìn Hoắc Trúc Nhạn.
Cô bao bọc mình trong áo khoác của chú Hai, ngửi được mùi hương quen thuộc, cô cũng thấy an tâm hơn nhiều.
Mục Nghi ở bên cạnh lặng lẽ quan sát Hoắc
Trúc Nhạn, tư thế thẳng tắp vững chãi như núi, vô hình trung tạo không ít áp lực cho bà ta.
Đoạn đối thoại không đầu không đuôi, Hoắc Vân nghe mà chẳng hiểu ra sao.
Cô nàng hết nhìn sang trái lại ngó qua phải, hiển nhiên nhìn ra được Hoan Hoan không thoải mái, bèn gãi đầu mỉm cười nói với Hoắc Trúc Nhạn: "Cô à, Hoan Hoan đã nói không cần xin lỗi rồi, hay là cô quay về tìm bạn cô đi? Bọn cháu thoải mái suồng sã quen rồi, cô đừng ngồi với bọn cháu mà lại nhỡ việc của mình đấy."
Hoắc Vân nói xong định đứng dậy nhường lối đi, nhưng Hoắc Trúc Nhạn đã kéo tay cô lại, "Không sao đâu Vân Vân. Người dùng bữa với cô tối nay chỉ là một vài đối tác không quan trọng, cô để trợ lý lo liệu rồi. Không dễ gì gặp được các cháu ở đây, bữa tôi hôm nay, cô ăn cùng các cháu nhé."
← Ch. 1708 | Ch. 1710 → |