← Ch.1707 | Ch.1709 → |
CHƯƠNG 1708: THÍCH MỘT NGƯỜI, CHƯA BAO GIỜ LÀ SAI
Mười phút sau, Lăng Tử Hoan đang nghiêng người ngồi trên ghế phụ lái thì nhận được điện thoại của Hoắc Vân.
Giờ đã gần sáu giờ.
Kiều Mục thấy cô nghe điện thoại, bèn thả chậm tốc độ xe.
Trong điện thoại, Hoắc Vân hỏi cô đang ở đâu, biết cô đang trên đường về nhà bèn gọi cô đến Lệ Thành Tôn, nói muốn cùng cô ăn bữa cơm bên ngoài.
Lăng Tử Hoan cầm di động đắn đo trong giây lát rồi vui vẻ nhận lời, "Giờ tớ qua đó, cậu đợi tớ nhé!"
Cúp máy, cô nàng nhìn Kiều Mục, cười hì hì nói: "Chú Hai, Vân Vân rủ cháu đi ăn, chú đưa cháu đến Lệ Thành Tôn nhé."
Kiều Mục nhìn đồng hồ, liếc sang cô, "Ngoài con bé ra, còn ai nữa?"
"Còn có Đầu Gỗ! Giờ anh ấy chịu trách nhiệm an toàn của Vân Vân ở Lệ Thành." Dứt lời, mắt cô lóe sáng, gợi ý: "Chú Hai, hay là chú đi cùng cháu đi? Dù sao cũng toàn người quen, ăn cơm xong chú lại đưa cháu về nhà."
Kiều Mục không trả lời mà nhìn đồng hồ lần nữa, tính toán thời gian.
Tối nay anh có hẹn với Vân Đình, nếu đi ăn với cô nhóc rồi mới qua thì e là không kịp.
Vậy nên, Kiều Mục đành xoa đầu cô, "Tôi không đi đâu, ăn xong bảo Mục Nghi đưa em về, có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi."
Có Mục Nghi ở đó, Kiều Mục không cần lo lắng cho vấn đề an toàn của họ.
***
Sáu giờ rưỡi, chiếc Supersport dừng lại gần lối ra vào của Lệ Thành Tôn.
Kiều Mục nhìn qua cửa sổ, thấy Mục Nghi đang đứng đợi ở đầu phố.
Lúc này, Lăng Tử Hoan đã tháo dây an toàn, gọi Đầu Gỗ qua cửa sổ xe hé mở, đang định xuống xe thì chợt khựng lại.
Cô ngoái đầu nhìn Kiều Mục, lao chầm đến, đặt lên má anh một nụ hôn rồi vội vã lỉnh xuống xe.
Cảnh tượng này được Mục Nghi đang đứng cách đó không xa thu trọn vào đáy mắt.
Sắc mặt anh ta vẫn như bình thường, điềm nhiên như chưa thấy gì.
Anh ta nhìn Lăng Tử Hoan tung tăng chạy về phía mình, áo vest trên vai cũng phất phơ theo động tác của cô.
Tuy cô vẫn hoạt bát nhí nhảnh như thế, nhưng có những thứ đã thay đổi rồi.
Khuôn mặt cô vẫn còn nét ngây thơ, nhưng nụ cười lại có vẻ thẹn thùng và ⓠ⛎ⓨế●𝓃 r●ũ mà anh ta chưa từng thấy.
Mục Nghi ngắm nhìn không chớp mắt, cho đến khi nghe thấy tiếng cửa xe mở ra mới sực tỉnh nhìn sang chiếc Supersport kia.
Kiều Mục xuống xe, đứng trước mặt Mục Nghi, không đợi anh ta lên tiếng đã dặn dò trước, "Buổi tối tôi có việc, không đi ăn với mọi người được. Lúc sáng cô ấy bị cảm sốt, lát nữa ăn xong giúp tôi nhắc cô ấy uống thuốc, để sẵn trong túi xách của cô ấy rồi."
Mục Nghi điềm đạm gật đầu, "Được, tôi nhớ rồi."
Kiều Mục nhìn Mục Nghi với ánh mắt sâu xa, vỗ vai anh ta, "Cảm ơn."
"Cậu hai Kiều quá lời." Mục Nghi gật đầu, thái độ vẫn kính cẩn như cũ.
Lăng Tử Hoan bị ngó lơ bèn tung tăng chạy đến trước mặt hai người, "Chú Hai, cháu sẽ nhớ uống thuốc mà, chú đừng có lo hão nữa. Đầu Gỗ, Vân Vân đang ở bên trong à? Đi nhanh thôi, chúng ta đừng để cậu ấy đợi lâu quá!"
Lăng Tử Hoan vừa hối thúc vừa kéo Mục Nghi vào sảnh Lệ Thành Tôn, đồng thời không quên ngoảnh đầu vẫy tay chào Kiều Mục.
Kiều Mục đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng vui vẻ của cô, lắc đầu bật cười, khẽ thở dài rồi quay về xe.
Anh biết Mục Nghi vẫn luôn thích cô, nhưng nay anh và cô đã xác định 𝐪.ⓤ.@.ռ h.ệ rồi, cũng không cần đề phòng người ta như phòng trộm nữa.
Thật ra, thích một người, chưa bao giờ là sai.
← Ch. 1707 | Ch. 1709 → |