← Ch.1706 | Ch.1708 → |
CHƯƠNG 1707: EM ĐANG NHÌN GÌ VẬY?
Trước khi ra về, cô nàng đứng tại cửa rề rà dính lấy Kiều Mục.
"Nếu không muốn về thì ở lại!"
Kiều Mục tựa bên tủ giày, nhìn cô bằng ánh mắt vừa trìu mến vừa dung túng.
Nghe vậy, Lăng Tử Hoan lại im lặng nhìn chằm chằm khuôn mặt anh.
Môi của chú Hai trông có vẻ mềm ghê!
Họ đã đến với nhau rồi, sao chú Hai còn chưa hôn mình?!
Lần hôn duy nhất còn do cô chủ động đấy!
Lăng Tử Hoan sực tỉnh, cúi đầu sờ gò má mình.
Có phải cô không có sức hút không?
Trong đầu cô chứa đầy suy nghĩ đen tối, không ngừng phác họa hình dạng cánh môi mỏng của Kiều Mục.
Bầu không khí yên ắng trong chốc lát.
Kiều Mục thấy cô cúi đầu im lặng, bèn sờ trán cô, "Lại khó chịu à?"
Lăng Tử Hoan gạt tay anh ra, nghiêng đầu, ánh mắt lại không kìm được rơi trên khuôn miệng người đối diện.
Lần này, Kiều Mục thấy rất rõ ánh mắt của cô.
Anh khẽ nhướng mày, cố ý li3m khóe môi, ghé sát lại gần, cợt nhả hỏi: "Em đang nhìn gì vậy?"
Dứt lời, ánh mắt của Lăng Tử Hoan bắt đầu đảo khắp căn nhà, "Đâu, đâu có gì!"
"Vậy sao?" Kiều Mục nhích lại gần cô hơn, hơi thở gần trong gang tấc.
Lăng Tử Hoan sững sờ, thấy anh mím môi, cô bất giác nuốt khan.
Kể ra thì, Kiều Mục còn nóng lòng hơn cô nhiều.
Tuổi cô còn nhỏ, lại vừa xác định tình cảm chưa lâu, có nhiều chuyện anh phải nhẫn nhịn, cực kì nhẫn nhịn, chỉ sợ sự kích động của mình sẽ làm cô sợ.
Nhưng lúc này, bầu không khí rất thích hợp.
Khi Lăng Tử Hoan còn đang ngơ ngác, anh nâng cằm của cô lên, mỉm cười đặt một nụ hôn phớt lên chóp mũi.
Cô hoảng hốt, thậm chí còn vô thức nín thở.
Tiếp tục đi!
Hôn chóp mũi xong thì xuống dưới đi!
Lăng Tử Hoan nín thở chờ đợi, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Kiều Mục.
Thấy anh không có động tác nào khác, cô nóng lòng như lửa đốt.
Cô khẽ nhón chân, vươn cổ nhích lại gần mặt Kiều Mục.
Nhìn dáng vẻ háo hức lại nôn nóng kia của Lăng Tử Hoan, Kiều Mục rất hài lòng.
Cô nhóc anh thích rất ngô nghê đơn thuần trong chuyện tình cảm, nhưng không bao giờ che giấu cảm xúc của mình.
Lần này, Kiều Mục không trêu cô nữa, nâng mặt cô lên, cúi đầu nhẹ nhàng phủ lên môi cô.
Lăng Tử Hoan căng thẳng bám lấy cổ tay anh, nhắm mắt lại, hàng mi run run.
Hôn rồi, hôn rồi, chú Hai hôn cô rồi!
Có thể là do quá phấn khích, cô tim đập thình thịch giậm chân tại chỗ, toét miệng cười, răng va vào cánh môi mỏng của Kiều Mục, rách da rồi.
Kiều Mục bị rách môi: "..."
Anh thở dài, mở mắt ra, thấy cô vẫn đang cười trộm.
Cơn giận của Kiều Mục tiêu tan, anh dùng ngón cái lau khóe môi, véo má Lăng Tử Hoan, khàn giọng dặn dò: "Lần sau hôn đừng động đậy lung tung!"
Lăng Tử Hoan đờ đẫn gật đầu, ghi nhớ chuyện này vào lòng.
Lần sau, cô nhất định sẽ đứng yên bất động để chú Hai phát huy!
Đây là nụ hôn đầu của cô đấy!
Nụ hôn đầu đấy!
Lăng Tử Hoan đỏ mặt, mở cửa đi ra ngoài, "Chú Hai, vậy cháu đi nhé."
"Mặc áo khoác này vào, tôi đưa em về!"
Dưới ánh hoàng hôn lúc chập tối, Kiều Mục tiện tay lấy chiếc áo vest trên giá phủ lên vai cô, định đưa cô về nhà họ Lăng.
Lên xe, Lăng Tử Hoan tự giác ngồi vào ghế phụ lái.
Lúc trước cô thích ngồi ở hàng ghế sau, vừa rộng rãi vừa thoải mái.
Nhưng bây giờ chú Hai là người lái xe, nên cô đã thích ghế phụ lái, vì như vậy gần chú Hai nhất.
← Ch. 1706 | Ch. 1708 → |