Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1706

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1706
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1706: ANH CẢ ĐÚNG LÀ TỒI THẬT!

Cứ thế, chiều hôm đó Lăng Từ Hoan đã đòi xuất viện.

Kiều Mục không nỡ từ chối cô, không thèm đến công ty mà lái xe chạy thẳng về biệt thự Long Hồ Lam.

Buổi chiều nắng đẹp, Lăng Tử Hoan tung tăng chạy một vòng quanh phòng khách, nhìn thấy có người đang câu cá bên hồ nhân tạo xa xa bên ngoài cửa sổ, bèn háo hức lôi kéo Kiều Mục, chỉ về hướng đó, "Chú Hai, cháu cũng muốn câu cá!"

"Không được." Kiều Mục nghiêm khắc từ chối, "Bị cảm còn chưa khỏi, bờ hồ gió lớn, để hôm khác!"

Lăng Tử Hoan bị khuôn mặt nghiêm nghị của anh dọa sợ, hờn dỗi vùi mình vào sô pha, "Cháu mặc thêm ít quần áo là được rồi, sẽ không bị lạnh đâu. Hơn nữa, cháu còn định đến bờ hồ rồi sẽ nói cho chú biết một bí mật nữa đấy, chú không muốn nghe à?"

Kiều Mục chống một tay lên hông, cười nửa miệng nhìn cô nhóc đang giở trò khôn vặt, "Ở trong nhà thích hợp nói bí mật hơn!"

Nghe vậy, Lăng Tử Hoan tiện tay vớ lấy một chiếc gối ôm, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào đó, rầu rĩ nói, "Cháu chỉ muốn nhân lúc mình còn lành lặn, cùng chú làm hết tất cả mọi việc thôi. Lỡ như sau này cháu thành người khuyết tật rồi, chú chán cháu thì phải làm sao?"

Kiều Mục cảm thấy những lời này có ẩn ý khác.

Anh bước đến, ngồi xuống bên cạnh cô nàng, rút gối ôm trong lòng cô ra, cốc lên trán cô: "Ban ngày ban mặt mà nói mớ à? Đang yên đang lành sao lại thành người khuyết tật?"

Lăng Tử Hoan tròn xoe mắt nhìn anh ta, cuối cùng buồn bã thở dài, sờ eo của mình, lơ đễnh hỏi: "Chú Hai, nếu có người muốn lấy thận của cháu, chú có đồng ý không?"

Lấy thận của cô?!

Kẻ nào chán sống vậy?!

Kiều Mục cười khẩy, nhướng mày đầy ngạo mạn, "Nói cho tôi biết, kẻ nào muốn lấy thận của em? Ngày mai chú Hai sẽ đem thận của kẻ đó đến trước mặt em!"

Tim Lăng Tử Hoan nảy lên, chui vào lồ ng 𝓃*🌀ự*c anh, "Chú Hai thật tốt! Đúng rồi, chú liên lạc với Hoắc Minh chưa?"

"Vẫn chưa." Đôi mắt dưới hàng mày rậm của Kiều Mục tối đi, "Hôm qua có gọi điện thoại cho cậu ta nhưng mãi không bắt máy. Chú Tư của em nói gần đây cậu ta ra biển rồi, tạm thời không liên lạc được."

Lăng Tử Hoan thẳng người dậy, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Kiều Mục.

Cô chớp mắt trong chốc lát rồi kể lại cuộc nói chuyện giữa mình và Hoắc Vân.

"Hoắc Quỳ?"

Nghe cô kể xong, Kiều Mục nheo mắt, ghi nhớ cái tên này.

Không ngờ Hoắc Trúc Nhạn lại có một đứa con mắc bệnh nan y!

Lăng Tử Hoan vội vàng gật đầu, xụ mặt nói: "Chú Hai, chú nói liệu có phải Hoắc Trúc Nhạn muốn lấy thận của cháu không? Cháu thấy chắc chắn là đúng rồi đấy!"

Ánh mắt của Kiều Mục dần trở nên sâu xa và nguy hiểm, anh li3m môi bắt tréo chân, lát sau nhìn Lăng Tử Hoan, "Em đã nói chuyện này với ba em chưa?"

Cô lắc đầu, "Cháu không nói! Ba đối với Hoắc Trúc Nhạn có vẻ rất đặc biệt. Hôm qua lúc cháu về nhà, ba thấy mẹ đứng bên cạnh cũng không nói tiếng nào, còn không ngừng kêu Tiểu Trúc ơi Tiểu Trúc à. Theo cháu thấy, với kiểu cư xử tệ bạc như thế, tặng cháu cho Hoắc Trúc Nhạn để cứu con trai của bà ta cũng không phải là không thể!"

Kiều Mục mím môi gật đầu đồng tình, nghe kể như vậy thì anh Cả đúng là tồi thật!

Nhưng chuyện tặng Hoan Hoan cho Hoắc Trúc Nhạn, chắc chắn anh Cả sẽ không đồng ý!

Cô nhóc là cục cưng của anh ấy, đừng nói là lấy thận, dù lấy đi một sợi tóc của cô, anh Cả cũng phải suy nghĩ xem khi nào thì sợi tóc đó mới mọc dài ra lại!

Kiều Mục không lên tiếng trả lời ngay, nét mặt lạnh lùng toát lên vẻ tàn nhẫn.

Hoắc Trúc Nhạn, tốt nhất chị đừng dòm ngó đến cô nhóc nhà tôi.

***

Chiều tối, Lăng Tử Hoan vốn định tiếp tục ở lại nhà chú Hai, nhưng nghĩ đến Hoắc Vân lại đành phải gạt bỏ ý định này.

Chương (1-2252)