← Ch.1704 | Ch.1706 → |
CHƯƠNG 1705: CHÁU ỐM RỒI, CHÚ PHẢI CHĂM SÓC CHÁU!
Lăng Tử Hoan quay sang nhìn bên cạnh thì phát hiện Hoắc Vân không còn ở đây nữa, cô nhăn mày ho vài tiếng rồi bước xuống giường, đầu óc váng vất đi vào nhà vệ sinh, chân tay nhẹ bẫng.
Cô bị cảm rồi!
Tám giờ sáng, Lăng Tử Hoan ăn sáng xong định đến công ty.
Trên đường đi, cô gọi điện cho Hoắc Vân, hỏi ra mới biết cô ấy đã đi dạo phố rồi.
Lăng Tử Hoan cũng không để ý, cúp máy xong liền dựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi.
Đau đầu quá chừng!
Lạ thật đấy, hôm nay không thấy ba mẹ đâu cả, cũng không biết hai người họ đã làm lành chưa.
Bởi vì đang bị ốm nên cô phản ứng chậm chạp hơn ngày thường.
Xe chạy bon bon trên đường, còn cô thì xiêu xiêu vẹo vẹo rồi nằm lăn ra ghế sau ngủ.
Chín rưỡi sáng, dưới tầng hầm đỗ xe của tòa cao ốc Kiều thị.
Chiếc xe Bentley đang từ từ chạy tới từ lối vào, chẳng mấy chốc đã dừng lại. Kiều Mục vừa bước xuống xe thì bất chợt trông thấy tài xế đang đứng cạnh chiếc xe phía đối diện.
"Chào cậu hai Kiều!"
Kiều Mục nhận ra đối phương là vệ sĩ nhà họ Lăng.
Anh thong thả bước đến, chăm chú nhìn vào trong xe: "Có chuyện gì vậy?"
Vệ sĩ lo lắng ra mặt, song vẫn báo cáo rành mạch: "Cô chủ đang ngủ trong xe, tôi có gọi mấy lần nhưng cô ấy vẫn không tỉnh."
Kiều Mục nghe xong, khuôn mặt điển trai lập tức sa sầm. Anh bước lên phía trước, quả nhiên nhìn thấy Lăng Tử Hoan đang nằm ngủ ở ghế sau, một chân còn gác lên lưng ghế lái phụ.
Kiều Mục bật cười, mở cửa xe định gọi Lăng Tử Hoan dậy nhưng được vệ sĩ nhắc nhở kịp thời: "Cậu hai Kiều, hình như cô chủ bị cảm rồi! Nếu tiện thì nhờ cậu đưa cô ấy lên trên, tôi đi mua thuốc."
Anh chàng vệ sĩ kiêm tài xế này thật thức thời.
Dù sao trước đây anh ta cũng là một trong số những thành viên của đội vệ sĩ đi theo Lăng Tử Hoan ra nước ngoài, chẳng còn lạ gì trước mối 𝐪_u𝐚_𝐧 ⓗ_ệ mập mờ giữa cậu hai Kiều và cô chủ nữa rồi!
Kiều Mục 'ừ' một tiếng rồi nhoài người vào ghế sau, nhẹ nhàng bế Lăng Tử Hoan ra.
"Ây da, đừng có làm phiền!"
Cô nhóc ngủ rất sâu, hơn nữa người đang khó chịu nên vừa bị đụng đến thì lập tức chau mày càu nhàu.
Kiều Mục thấy mặt cô nhóc đỏ lừ, chạm vào thấy nóng ran thì nhíu mày: "Không cần mua thuốc nữa, đưa đi viện luôn. Cậu lên lái xe đi."
Nói xong Kiều Mục lập tức bước lên buồng xe.
Mới một đêm không gặp mà sao cô đã sốt rồi?
Vệ sĩ nhận lệnh không dám chậm trễ, vội lên xe nhấn mạnh chân ga, chạy thẳng đến Bệnh viện Lệ Thành.
***
Lúc Lăng Tử Hoan tỉnh lại lần nữa thì đã nằm trong phòng bệnh rồi.
Sau khi tiêm thuốc hạ sốt, nhiệt độ cơ thể cô đã giảm.
Cô mơ màng nhìn quanh bốn phía, thấy Kiều Mục đang ngồi cạnh giường thì ngỡ ngàng trong thoáng chốc.
"Chú Hai?"
Kiều Mục dời mắt khỏi điện thoại ngước nhìn dáng vẻ tủi thân của cô, bèn cúi người sờ trán cô: "Còn khó chịu không?"
Lăng Từ Hoan mệt mỏi lắc đầu rồi lay lay tay anh hỏi: "Cháu đang ở bệnh viện ạ?"
"Ừ, sao ốm mà không ở nhà nghỉ ngơi?"
Kiều Mục vừa nói vừa cầm ly nước ở tủ đầu giường lên: "Uống nước đi, bác sĩ bảo em bị cảm lạnh, lát nữa tôi đưa em về, mấy hôm tới đừng đi làm nữa!"
Lăng Tử Hoan buông tay anh ra rồi nhận ly nước, chớp chớp đôi mắt to tròn: "Chú Hai, cháu muốn đến nhà chú!"
Kiều Mục cong môi cười xấu xa: "Đến nhà tôi hả?"
Sao anh nỡ bỏ qua cơ hội tốt này được chứ?
Lăng Tử Hoan gật đầu, lý lẽ hùng hồn: "Cháu bị ốm rồi, chú phải chăm sóc cháu!"
Kiều Mục đang suy nghĩ miên man: "..."
Tiểu Vũ nói không sai, đúng là anh đã tìm cho mình một ông trời con rồi!
← Ch. 1704 | Ch. 1706 → |