Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1699

Người Dấu Yêu
Hiện có 1890 chương (chưa hoàn)
Chương 1699
0.00
(0 votes)


Chương (1-1890 )

CHƯƠNG 1699: BA SẼ KHÔNG ĐỂ BÀ ẤY ĐƯA CON ĐI

Lăng Vạn Hình cảm thấy mình thật nực cười, cũng thật xót xa.

Mà Hoắc Trúc Nhạn ở phía đối diện cũng không chú ý tới nét mặt biến hóa của Lăng Vạn Hình.

Bà ta đùng đùng đứng lên, bước đến trước mặt Lăng Tử Hoan, cố gắng nhẫn nhịn mấy lần mới kìm nén được thôi thúc muốn ra tay đánh cô, "Tử Hoan, mẹ biết con oán hận mẹ, nhưng cũng không được nói chuyện với mẹ như vậy chứ? Con thế này làm mẹ quá đau lòng. Rốt cuộc những năm vừa qua con ở nhà họ Lăng đã học được cái gì hả? Chẳng lẽ đây là cách mà Tô Uyển Đông dạy con cư xử với người lớn sao? Con tự nhìn lại con đi, có chút dáng vẻ lễ nghi nào mà một thiên kim tiểu thư nên có không? Tử Hoan, ngoan, cùng mẹ về nhà họ Hoắc, sau này nhất định mẹ sẽ chăm sóc yêu thương con thật tốt, đừng làm mình làm mẩy nữa, được không?"

Lăng Tử Hoan đau nhói vì ánh nhìn khinh miệt trong mắt bà ta.

Nếu đã ngứa mắt cô như vậy, tại sao còn nhất định đòi đưa cô về nhà họ Hoắc?

Cô khẽ vùng vẫy, hất cánh tay đang lôi kéo của Hoắc Trúc Nhạn ra, đột ngột lắc đầu: "Không. Tôi không làm mình làm mẩy với bà, cũng sẽ không đi đâu cùng bà hết. Rõ ràng bà không hề thích tôi, tại sao còn cứ khăng khăng muốn đưa tôi đi? Ai mà biết bà có động cơ mờ ám nào không?!"

Vì được thương yêu nên Lăng Tử Hoan rất dễ để nhìn thấu tình cảm thật sự của đối phương dành cho mình.

Cô căn bản không thấy được bất cứ cái gì gọi là yêu thương trong đôi mắt của Hoắc Trúc Nhạn cả. Nhưng bà ta lại cứ khăng khăng gấp gáp muốn đưa cô đi, không hợp lý chút nào.

Lúc này, Hoắc Trúc Nhạn nhíu mày, vẻ mặt vừa không hài lòng vừa lúng túng.

Bà ta cố nhịn, một lần nữa kéo tay Lăng Tử Hoan, ôn tồn nói: "Tử Hoan, mẹ là mẹ của con, ngoài việc muốn bù đắp cho con ra, mẹ còn có thể có mục đích gì chứ?"

"Ai mà biết được!" Cô hất cằm, sâu xa nói nhỏ.

Lăng Vạn Hình ở bên cạnh lạnh lùng nhìn cảnh này từ đầu đến cuối, từ chối cho ý kiến.

Đến giờ, sức kiên nhẫn của Hoắc Trúc Nhạn đã cạn kiệt.

Vì không muốn kế hoạch của mình đổ bể, bà ta chỉ có thể cố nén cảm xúc, ra vẻ buồn bã nói: "Tử Hoan, rồi thời gian sẽ chứng minh tất cả."

Nói xong, Hoắc Trúc Nhạn cầm lấy chiếc ví da trên sô pha, không thèm chào hỏi gì mà xoay người rời khỏi phòng khách.

Bà ta đến và đi vội vàng như vậy, nhưng đã hoàn toàn khuấy đảo cuộc sống yên bình của nhà họ Lăng.

***

Bầu không khí yên tĩnh trong phòng khách được khôi phục lại như cũ, Lăng Vạn Hình lại cầm lấy điếu xì gà còn dang dở trên bàn, châm lửa rồi nặng nề rít sâu một hơi.

Lăng Tử Hoan đứng bên sô pha, nhìn gương mặt căng cứng của ông thì hỏi dò: "Ba, bà ta thật sự là mẹ ruột của con sao?"

Động tác hút xì gà của Lăng Vạn Hình hơi khựng lại, khó khăn gật đầu, "Ừ, đừng nghĩ nhiều, ba sẽ không để bà ấy đưa con đi đâu."

Có được sự đảm bảo của Lăng Vạn Hình, cô tỉnh bơ nói, "Con cũng không bao giờ đi cùng bà ta đâu, con lên xem mẹ thế nào trước đã!"

Nói xong, cô chạy một mạch lên tầng hai.

Lăng Tử Hoan đầu óc đơn giản, nhưng cũng không phải đồ ngốc.

Cô đã thừa nhận Tô Uyển Đông rồi thì một trăm Hoắc Trúc Nhạn cũng không bằng người mẹ trong mắt cô.

Sau khi Lăng Tử Hoan đi khỏi, Lăng Vạn Hình ngồi trong phòng khách trầm mặc rất lâu.

Người phụ nữ mất tích hai mươi hai năm bất ngờ chạy về muốn nhận con gái, lòng muốn bù đắp muộn màng này thật sự không đơn thuần chút nào.

Mấy phút sau, Lăng Vạn Hình móc điện thoại di động ra, tự mình gọi một cuộc điện thoại.

"Tra cho tôi Hoắc Trúc Nhạn nhà họ Hoắc ở Parma, thông tin càng chi tiết càng tốt."

Sau khi ra lệnh xong, Lăng Vạn Hình ném đại chiếc điện thoại xuống sô pha.

Tiểu Trúc, chỉ mong lần này cô trở về thật sự chỉ vì muốn bù đắp cho Hoan Hoan, chứ không phải vì một bí mật thầm kín nào đó.

Chương (1-1890 )