Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1700

Người Dấu Yêu
Hiện có 1890 chương (chưa hoàn)
Chương 1700
0.00
(0 votes)


Chương (1-1890 )

CHƯƠNG 1700: CÔ ẤY CHỈ MUỐN ĐƯA HOAN HOAN ĐI, KHÔNG CÓ Ý ĐỊNH NÀO KHÁC

Bên ngoài cửa, Hoắc Trúc Nhạn hồn xiêu phách lạc bước lên xe.

Nhưng vào khoảnh khắc cửa xe đóng lại, nỗi cô đơn trên mặt bà ta lập tức bay biến.

Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, lo lắng hỏi: "Bà chủ, bà không sao chứ?"

Hoắc Trúc Nhạn day trán lắc đầu, nặng nề thở dài, "Anh lại đi điều tra xem, ngoại trừ Hoắc Vân ra, bên cạnh Lăng Tử Hoan có còn người bạn khác nào không!"

"Vâng thưa bà."

Hoắc Trúc Nhạn dựa vào ghế, gương mặt đầy mệt mỏi, "Quay về khách sạn đi, lát nữa anh gọi điện thoại cho Hoắc Vân, nói tôi có việc nên về trước, những chuyện khác không cần nhiều lời!"

"Vâng!"

Khi chiếc xe của Hoắc Trúc Nhạn chậm rãi rời khỏi cổng nhà họ Lăng, một chiếc xe Bentley từ phía đối diện nhanh chóng chạy tới.

Chưa đầy mười lăm phút sau, chiếc xe Bentley dừng lại trên con đường lát đá cuội trước cổng.

Kiều Mục nghiêng người xuống xe, đóng nhanh cửa xe rồi đi thẳng vào phòng khách.

Nghe được tiếng bước chân, Lăng Vạn Hình lơ đễnh liếc mắt nhìn, thấy Kiều Mục thì không khỏi kinh ngạc, "Sao chú lại tới đây?"

Kiều Mục nhìn quanh phòng khách bằng vẻ mặt nghiêm túc, "Không có chuyện gì chứ?"

Lăng Vạn Hình ngạc nhiên nhướng mày, "Có thể có chuyện gì?"

"Hoắc Vân nhắn tin cho em, bảo em phải đến đây ngay!" Kiều Mục hé môi, trong mắt đầy vẻ lo lắng, "Hoan Hoan đâu?"

Anh vừa dứt lời, bóng dáng Lăng Tử Hoan và Tô Uyển Đông vừa hay xuất hiện ở đầu cầu thang.

"Chú Hai?"

Vừa nhìn thấy Kiều Mục, Lăng Tử Hoan lập tức như gặp mẹ đi chợ về.

Cô buông Tô Uyển Đông ra, chạy nhanh xuống cầu thang, lúc đứng trước mặt anh thì dẩu môi, "Có phải chú cũng biết chuyện thân thế của cháu rồi không?"

Kiều Mục: "?"

Nhìn vẻ mặt ảo não của Lăng Tử Hoan, anh liếc sang Lăng Vạn Hình, "Anh nói với cô nhóc rồi à?"

Mấy anh em đều biết Hoan Hoan là cô con gái mà anh Cả bế từ trại trẻ mồ côi về từ năm anh Cả mười tám tuổi.

Nhưng mọi người đều rất ăn ý giữ kín chuyện này.

Thảo nào Hoắc Vân lại nhắn tin cho mình, xem ra... cô nhóc đã biết rồi!

Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Kiều Mục, Lăng Vạn Hình nhất thời không biết nên mở lời thế nào.

Tô Uyển Đông đúng lúc lên tiếng giải vây, "Chú Hai, chú đưa Hoan Hoan ra ngoài một lát đi, cụ thể ra sao cứ để con bé tự kể."

Kiều Mục li3m môi, gật đầu đồng ý, "Vâng."

Dứt lời, anh dắt cô nhóc đi ra bãi cỏ bên ngoài biệt thự hết sức tự nhiên.

Trông thấy cảnh này, không hiểu sao Lăng Vạn Hình lại cảm thấy tư thế của hai người quá mức thân mật, nhưng còn chưa kịp lên tiếng nhắc nhở thì Tô Uyển Đông đã đi tới.

Chị nhìn ly trà vỡ tan tành dưới đất, khom người ngồi xuống nhặt mảnh vụn, thuận tiện hỏi: "Cô ấy quay lại, chuyện sau này anh định thế nào?"

Nhìn hành động cúi đầu nhặt mảnh vỡ của vợ, Lăng Vạn Hình cũng không trả lời mà chỉ nhắc nhở, "Mấy việc này cứ để người giúp việc làm, em cẩn thận không lại bị thương!"

Tô Uyển Đông nhìn mảnh vỡ trong lòng bàn tay, cười khổ, "Không sao, dù sao cũng chẳng có mấy dịp phải làm."

Chị không quen kiểu bám riết không tha hay ai oán trách móc. Nhưng, đóng vai một bà chủ chuẩn mực nghe lời suốt bao nhiêu năm qua, thật ra... cũng rất mệt mỏi!

Giờ phút này, dường như Lăng Vạn Hình cũng không nghe ra ý ngoài mặt chữ của chị.

Anh ta dùng một tay chống trán, yên lặng giây lát rồi nói: "Cô ấy trở về cũng sẽ không có gì thay đổi, em đừng hiểu lầm. Cô ấy chỉ muốn đưa Hoan Hoan đi, không có ý định nào khác."

Động tác nhặt mảnh vỡ của Tô Uyển Đông hơi khựng lại, chị cụp mắt che đi nỗi chua xót trong đáy mắt.

Anh ấy cho rằng mình đang sợ mất đi vị trí bà chủ nhà họ Lăng sao?

Chương (1-1890 )