← Ch.1697 | Ch.1699 → |
CHƯƠNG 1698: EM MUỐN BÙ ĐẮP CHO HOAN HOAN!
Hoắc Trúc Nhạn cứng lưỡi không trả lời được!
Lúc này, Lăng Vạn Hình bắt tréo chân, dáng vẻ ngạo mạn, gương mặt cũng đầy giễu cợt.
Lăng Vạn Hình phớt lờ sự có mặt của Lăng Tử Hoan, tiếp tục nói: "Tiểu Trúc, em đi hai mươi hai năm, hôm nay đột nhiên dùng thân phận cô của Hoắc Vân để trở lại. Cả em và anh đều không còn là chàng trai cô gái trẻ trung như năm đó nữa, chi bằng cứ nói thẳng ra đi, rốt cuộc mục đích của em khi muốn nhận lại Hoan Hoan là gì?"
Nếu nói bà ấy không có mục đích, Lăng Vạn Hình tuyệt đối không tin.
Nếu Hoắc Trúc Nhạn có một chút cái gọi là trách nhiệm của người mẹ, thì năm đó đã không bỏ rơi Lăng Tử Hoan một cách nhẫn tâm như vậy!
Hoắc Trúc Nhạn nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lăng Vạn Hình, ánh mắt không ngừng thay đổi, dường như bà ta đang cân nhắc do dự.
Một lát sau, bà ta cụp mắt nói, "Em không có mục đích gì cả, anh có thể nghi ngờ em, nhưng không thể phủ nhận quyết tâm nhận lại Hoan Hoan của em. Hôm nay em tới đây chỉ vì muốn nhìn con bé một lần, có lẽ đã làm phiền đến mọi người, em rất xin lỗi. A Hình, em sẽ không dễ dàng rời khỏi đây đâu. Hoan Hoan là con gái em, con bé xứng đáng nhận được những thứ tốt hơn, hơn hết là em muốn bù đắp cho con bé!"
Lăng Vạn Hình không những không giận mà trái lại còn mỉm cười, "Em muốn bù đắp thế nào?"
"Con bé là con gái em, trước đây đưa con bé vào trại trẻ mồ côi, quả thật là em có nỗi khổ khó nói. Hôm nay, em lấy hết can đảm mới có thể quay trở lại tìm con bé, anh cho em một cơ hội được không? Cho phép em đưa con bé trở về nhà họ Hoắc?"
Lăng Vạn Hình nheo mắt, sắc bén nói: "Trở về nhà họ Hoắc chính là cái mà em gọi là bù đắp ư? Không thể nào!"
Sao Lăng Vạn Hình có thể để Hoắc Trúc Nhạn tùy tiện đưa con gái cưng của mình đi được?
Hoắc Trúc Nhạn khẽ nheo mắt đầy cương quyết: "Nếu em cứ nhất định phải đưa con bé đi thì sao? Em là mẹ đẻ của con bé, cứ xem như nghĩ đến tình cảm trước đây, chẳng lẽ anh không đồng ý cho em một cơ hội được sao?"
Lăng Tử Hoan chợt đứng dậy, cau mày với Hoắc Trúc Nhạn, "Dù ba tôi có cho bà cơ hội thì tôi cũng không đi cùng bà đâu. Bà sinh ra tôi thì thế nào? Bà đã nuôi tôi một ngày nào chưa? Chăm sóc tôi bao giờ chưa? Vô duyên vô cớ chạy đến nhà tôi, khăng khăng đòi dẫn tôi đi theo ý mình, dựa vào cái gì vậy? Hơn nữa, tôi cũng không cần bà bù đắp, bà mau tỉnh lại đi, cuộc sống hiện giờ của tôi rất tốt."
Điều mà Hoắc Trúc Nhạn hoàn toàn không ngờ tới là, người đầu tiên 𝐜♓_ố_𝓃_🌀 đố_ï mình lại chính là Lăng Tử Hoan.
Theo hiểu biết của bà ta, con nhóc này là người đầu óc ngốc nghếch đơn giản cơ mà.
Trước đây, khi biết Vân Vân chơi thân với con bé, Hoắc Trúc Nhạn cũng hỏi han được từ Hoắc Vân không ít thông tin.
Thế nhưng bây giờ xem ra, Lăng Tử Hoan mới là chướng ngại khó nhằn nhất.
Đối mặt với sự phản kháng của Lăng Tử Hoan, rõ ràng bây giờ Hoắc Trúc Nhạn cũng phải nổi cáu.
Lăng Vạn Hình ngồi đối diện bà ta, đương nhiên cũng nhìn rõ trong mắt bà ta không hề có lấy dù chỉ một chút cái gọi là dịu dàng và tình thương mà một người mẹ nên có.
Đây chính là người phụ nữ mà Lăng Vạn Hình giấu trong tim suốt bao nhiêu năm qua sao?!
Thời gian đã làm gì với bà ấy mới có thể khiến bà ấy trở thành con người như ngày hôm nay?!
Không thể không nói, cảm xúc hiện giờ của
Lăng Vạn Hình rất phức tạp.
Nó giống như một tín ngưỡng mà chính Lăng Vạn Hình một mực tin tưởng, bỗng chốc sụp đổ tan tành.
← Ch. 1697 | Ch. 1699 → |