Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1697

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1697
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1697: TÔI CÒN KHÔNG QUEN BIẾT BÀ, HIỂU LẦM Ở ĐÂU RA!

Nghe xong, Tô Uyển Đông nhìn Lăng Vạn Hình thật lâu, không nói lời nào xoay người rời khỏi phòng khách.

Điều chị mong muốn chưa bao giờ là một lời giải thích.

Tô Uyển Đông rời đi quá nhanh, lúc Lăng Tử Hoan quay lại muốn kéo lấy mẹ thì chỉ chạm được vào vạt áo.

Cô bướng bỉnh nhìn theo bóng lưng mẹ, trong đôi mắt to tràn ngập vẻ lo âu bàng hoàng.

Cô có cảm giác như mẹ rất đau lòng, để mẹ về phòng một mình thật sự không sao chứ?!

***

Một lát sau, Lăng Tử Hoan bị Lăng Vạn Hình dẫn về bàn trà trong phòng khách.

Cô ngồi một mình trên sô pha, hai tay đặt trên đùi, thỉnh thoảng lại cạy móng tay.

Bầu không khí trầm mặc cũng không kéo dài quá lâu.

Khi Hoắc Trúc Nhạn nâng ly trà trên bàn lên khẽ nhấp một ngụm, Lăng Vạn Hình đột nhiên lên tiếng, "Tiểu Trúc, bây giờ không còn người ngoài nữa, em có thể nói cho anh biết, năm đó sau khi đưa Hoan Hoan đến trại trẻ mồ côi, em đã đi đâu không?"

Nghe vậy, Lăng Tử Hoan hung dữ trừng mắt nhìn Lăng Vạn Hình, "Mẹ con không phải là người ngoài!"

Lăng Vạn Hình: "..."

Đừng tưởng cô nghe không hiểu lời nói bóng gió của ba!

Mẹ vừa đi khỏi đã bảo nơi này không còn người ngoài là thế nào?!

Ai là người ngoài, trong lòng còn không tự biết sao?!

Nghĩ đến đây, Lăng Tử Hoan lập tức nghiêm mặt nhìn Hoắc Trúc Nhạn.

Cô không thích người phụ nữ này!

Lúc đó, Hoắc Trúc Nhạn bắt gặp ánh mắt của Lăng Tử Hoan qua thành ly, bà ta nhấp ngụm trà xanh, không khỏi mỉm cười khó hiểu, "Tử Hoan, có phải con đang hiểu lầm gì mẹ không? Cô Tô đây là bà chủ của nhà họ Lăng, ở trong nhà của chính cô ta thì ai có thể bắt nạt được? Huống chi, mẹ cũng không hề nói gì. Con còn ít tuổi, đừng để bị che mắt vì dáng vẻ liễu yếu đào tơ vờ vịt kia."

Thái độ thuyết giáo của Hoắc Trúc Nhạn càng khiến Lăng Tử Hoan càng thêm phản cảm.

Mẹ cô vốn dịu dàng, cần gì phải làm ra vẻ liễu yếu đào tơ?!

Cô sa sầm mặt, bất mãn phản bác, "Tôi còn không quen biết bà, hiểu lầm ở đâu ra! Mẹ tôi cũng không cần phải giả vờ yếu đuối, các người không nhìn ra mẹ tôi buồn, nhưng tôi thì có! Bà Hoắc ạ, bà cũng thật kì lạ, tôi chưa hề nói bà bắt nạt mẹ tôi, sao bà chưa bị đánh đã khai vậy!"

Ngón tay bưng khay trà của Hoắc Trúc Nhạn run lên trông thấy.

Trước thái độ không lễ phép của Lăng Tử Hoan, bà ta đột nhiên nhìn thẳng vào Lăng Vạn Hình, "Anh nuôi dạy được đứa con gái ngoan thật, còn không biết tôn trọng cả mẹ mình!"

Nghe vậy, Lăng Vạn Hình nheo mắt, khẽ nhếch đôi môi mỏng, mắt lạnh như sương, "Em còn biết mình là mẹ con bé à, vậy tại sao năm đó không nói không rằng lại ném con bé vào trại trẻ mồ côi? Tiểu Trúc, nếu năm đó đã đi tuyệt tình, sao bây giờ lại đột nhiên quay về? Công sinh không bằng công nuôi dưỡng, hẳn là em cũng hiểu rõ điều này!"

Hơi thở Hoắc Trúc Nhạn nghẹn lại, ngón tay nắm quai ly trà dần şℹ️●ế●✞ 🌜♓ặ●ⓣ.

Ánh mắt bà ta thoáng thay đổi, ngay sau đó bà ta đặt ly trà xuống bàn, ngồi thẳng lưng thở dài nói, "Năm đó đương nhiên là em có nỗi khổ của mình. Nhưng em thật sự không ngờ, anh lại giấu Tử Hoan nhiều năm đến vậy! Dù cô Tô có đối xử tốt với con bé đến đâu thì cũng chỉ là mẹ nuôi.

Đứa con mà em vất vả sinh ra, cứ thế bị anh giao cho người phụ nữ khác nuôi dưỡng. Cho dù anh có hận em, nhưng sao lại có thể nhẫn tâm không nói cho Hoan Hoan biết sự tồn tại của em?"

Cả vú lấp miệng em!

Lăng Vạn Hình nhìn Hoắc Trúc Nhạn không chớp mắt, cười khẩy thành tiếng, "Bây giờ em chạy đến chất vấn anh mà không cảm thấy nực cười sao? Năm đó chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, nhưng em chưa bao giờ nói với anh, em là người nhà họ Hoắc. Anh tìm em suốt bao nhiêu lâu, cuối cùng mới phát hiện tất cả thân phận của em đều là giả. Em còn muốn anh phải thế nào? Chẳng lẽ muốn anh nói với Hoan Hoan rằng mẹ đẻ của con bé không những không cần con bé, mà thậm chí, suýt nữa còn để con bé ⓒhế·т rét giữa trời tuyết bên ngoài cửa trại trẻ mồ côi à?"

Dường như Hoắc Trúc Nhạn không thể tin nổi, bà ta há miệng, lắp bắp hỏi: "A Hình, trong mắt anh, em chính là loại người như vậy sao?"

"Nếu em không phải loại người như vậy thì hôm nay đã không quay về!"

Đôi mắt sâu thẳm của Lăng Vạn Hình khóa chặt lấy gương mặt hơi biến sắc của Hoắc Trúc Nhạn.

Trong những năm tháng thanh xuân nổi loạn, người phụ nữ này từng là mối tình đầu trong lòng Lăng Vạn Hình, cũng là nốt ruồi son mà Lăng Vạn Hình yêu sâu đậm.

Nhưng theo dòng thời gian, khi gặp lại, thì sự ngây thơ chất phác nên có của ngày xưa đã không còn nữa.

Người mà Lăng Vạn Hình chôn sâu trong đáy lòng xuất hiện đường đột như vậy, gần như đã lập tức phá vỡ cuộc sống hiện tại của chính Lăng Vạn Hình và nhà họ Lăng.

Chương (1-2252)