Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1696

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1696
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1696: CON SẼ KHÔNG ĐỂ AI ỨC ℋƖ-Ế-Ⓟ MẸ

Hoắc Trúc Nhạn là mẹ ruột của Hoan Hoan.

Gần như Tô Uyển Đông đã phải dồn hết tất cả dũng khí để nói ra sự thật này.

Chị đã ở bên Lăng Vạn Hình từ năm mười tám tuổi, khi đó, Hoan Hoan vẫn chưa đầy ba tuổi.

Cô nhóc lúc đó bé xinh như chiếc bánh bao nhỏ nhỏ mềm mềm.

Cũng không biết tại sao, từ lần đầu tiên nhìn thấy chị, Hoan Hoan đã vươn cánh tay nhỏ nhắn ra ôm lấy chị và gọi mẹ.

Năm đó, Tô Uyển Đông vừa qua sinh nhật tuổi mười tám.

Giọng nói non nớt của Lăng Tử Hoan gọi chị một tiếng mẹ, từ đó về sau, trong cuộc đời của Tô Uyển Đông có thêm một cô con gái.

Chị trở thành mẹ của Lăng Tử Hoan, dù hai người chỉ hơn kém nhau mười lăm tuổi.

Tô Uyển Đông vẫn tin tưởng, mình sẽ làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.

Hai mươi năm, chị chưa bao giờ ngờ có một ngày mẹ ruột Lăng Tử Hoan sẽ tìm được nhà họ Lăng.

Chị cũng luôn tự biết, Lăng Vạn Hình chấp nhận thân phận của chị không phải vì yêu, mà vì năm đó bị hai vị phụ huynh nhà họ Lăng thúc giục, cùng với một câu gọi mẹ kia của Lăng Tử Hoan.

Hoắc Trúc Nhạn, cô của Hoắc Vân, cũng là người phụ nữ mà Lăng Vạn Hình đặt trong tim suốt bao nhiêu năm qua không thể nào quên.

Trước ngày hôm nay, Tô Uyển Đông chưa từng gặp Hoắc Trúc Nhạn, thậm chí còn không biết tên chị ta là gì.

Điều duy nhất chị biết rõ là, năm xưa chính người đàn bà này đã nhẫn tâm vứt cô bé vào trại trẻ mồ côi sau khi sinh con.

Vậy nhưng thật trái ngang, có vẻ như Lăng Vạn Hình... vẫn yêu chị ta!

Dưới tình hình trước mắt, ngoài việc khóe lệ tràn mi, Tô Uyển Đông gần như không thể làm gì khác.

Tính cách của chị trời sinh hiền lành, không giỏi tranh đấu, loại chuyện như gào khóc chửi rủa, chị không làm được.

Bây giờ chị khóc hoàn toàn chỉ vì sự quan tâm và bảo vệ mà Hoan Hoan dành cho mình.

Một câu "Tôi chỉ công nhận Tô Uyển Đông là mẹ tôi" kia, rốt cuộc cũng khiến chị cảm thấy mình không đến nỗi bẽ bàng và thừa thãi đến vậy.

Lúc này, Lăng Tử Hoan chợt nghe được lời Tô Uyển Đông nói, động tác kéo chị cũng chậm lại.

Cô bất mãn bĩu môi, quay đầu lại mới phát hiện Tô Uyển Đông đang khóc đến đứt ruột đứt gan.

Lăng Tử Hoan rất yêu mẹ mình, thấy mẹ khóc thì mắt cũng đỏ hoe theo.

Cô nâng tay lau lau mặt Tô Uyển Đông mấy lần, miệng không ngừng lẩm bẩm, "Mẹ, mẹ đừng khóc, đừng khóc mà!"

Đây là lần đầu tiên Lăng Tử Hoan nhìn thấy Tô Uyển Đông khóc.

Cô nhóc vừa đau lòng vừa hốt hoảng, tiếp tục kéo Tô Uyển Đông đi ra ngoài, luôn miệng nói: "Mình đi thôi, con đưa mẹ đi, con không để người khác ức ♓.ℹ️.ế.p mẹ đâu!"

Trong mắt Lăng Tử Hoan, Hoắc Trúc Nhạn chính là một người ngoài.

Không biết rốt cuộc trước khi cô về nhà đã xảy ra chuyện gì, nhưng không cần nghĩ cũng biết, nhất định mẹ cô đã phải chịu ấm ức rồi.

Lăng Tử Hoan nắm lấy cổ tay Tô Uyển Đông bằng cả hai tay, lặng lẽ che chở mẹ mình.

Chính vì vậy mà bầu không khí trở nên bế tắc và ngưng trệ.

Mơ hồ có một tiếng thở dài vang lên.

Lăng Vạn Hình dụi điếu xì gà trong tay vào gạt tàn, chậm rãi đứng dậy đi đến bên cạnh Tô Uyến Đông và Lăng Tử Hoan, trầm giọng nói: "Hoan Hoan, đừng gây rối nữa. Ngồi xuống, lát nữa ba có chuyện muốn nói với con!"

"Con không nghe!" Lăng Tử Hoan lập tức chắn trước mặt Tô Uyển Đông, hùng hổ nhìn Lăng Vạn Hình, "Ba, con không cho phép ba bắt nạt mẹ!"

Lăng Vạn Hình cau mày thở dài, "Không ai muốn bắt nạt mẹ con, con ngồi xuống đàng hoàng cho ba, những chuyện khác để lát nữa hãy nói!"

Lăng Tử Hoan còn muốn phản bác lại, nhưng Tô Uyển Đông ở phía sau cô lau mặt xong thì giữ vai cô nói dịu dàng: "Hoan Hoan, ngoan nào, con đi trước đi, mẹ không sao!"

Tô Uyển Đông vừa dứt lời, Lăng Vạn Hình cũng vừa hay nhìn về phía vợ, mím môi xoa dịu: "Em về phòng trước đi, anh sẽ giải thích với em sau."

Chương (1-2252)