← Ch.1694 | Ch.1696 → |
CHƯƠNG 1695: TỬ HOAN, BÀ TÔ KHÔNG PHẢI MẸ CỦA CON!
Lăng Tử Hoan nhanh nhạy nhận ra Tô Uyển Đông không được bình thường.
Từ khi cô bắt đầu nhớ được, chưa từng thấy mẹ như vậy bao giờ.
Cô nhóc lơ đãng nhíu mày, ánh mắt vô thức liếc nhìn người phụ nữ ngồi đối diện Lăng Vạn Hình.
Người này bắt nạt mẹ à?!
Mà trông người này cũng không phải người dễ ưa gì, kiêu căng ngạo mạn, tuy rằng dáng ngồi trên sô pha rất đoan trang, nhưng ánh mắt cao ngạo lại hoàn toàn không thể che giấu!
Lăng Tử Hoan nghĩ không ra chuyện gì, ôm chặt lấy khuỷu tay của Tô Uyển Đông, "Mẹ, mẹ không khỏe à? Con đưa mẹ lên tầng nghỉ ngơi nhé?"
Cô nhóc nhận ra mẹ mình đang run.
Tô Uyển Đông còn chưa nói gì, Lăng Vạn Hình đang ngồi hút xì gà chợt lên tiếng, "Hoan Hoan, con ngồi đi!"
Lăng Tử Hoan khó hiểu, vẫn đứng sát cạnh Tô Uyển Đông, "Không, con đi với mẹ."
Nói xong, cô nhóc còn xị mặt nhìn người phụ nữ lạ mặt kia.
"Tử Hoan, bà Tô đây không phải mẹ của con!" Đúng lúc này, người phụ nữ kia lên tiếng nói.
Chị ta bình thản nhìn Lăng Tử Hoan chăm chú, tựa như đang nói một chuyện phiếm không quan trọng chút nào.
Kì lạ là Lăng Tử Hoan cảm thấy không thích người này một chút nào, vì bảo vệ Tô Uyển Đông nên giọng điệu rất khó chịu, "Vậy bà là ai? Mẹ không phải là mẹ tôi, chẳng nhẽ lại là bà?"
Người phụ nữ kia cười khẽ, nhìn Lăng Tử Hoan từ trên xuống dưới, buông một câu bùng nổ, "Mẹ là Hoắc Trúc Nhạn, thật sự là mẹ ruột của con!"
Lăng Tử Hoan giật mình!
Cô nhóc chớp chớp mắt, nhìn Tô Uyển Đông vẫn đang г𝐮_ռ 𝖗_ẩ_🍸, lại nhìn Lăng Vạn Hình nghiêm mặt, đầu óc trống rỗng "à" một tiếng, "Thì sao?"
Gương mặt Hoắc Trúc Nhạn đang lạnh nhạt, nghe thấy Lăng Tử Hoan nói mà trở nên khó tin, như thể không thể ngờ cô nhóc này không coi chuyện này ra gì như vậy.
Chị ta cau mày không vui, đôi mắt màu nâu rất giống mắt Lăng Tử Hoan, lúc này lại nhìn cô nhóc đầy vẻ áp bức, "Mẹ thật sự là mẹ của con, con không tin à?"
Lăng Tử Hoan lườm Hoắc Trúc Nhạn một cái, vô thức ôm chặt cánh tay Tô Uyển Đông hơn, "Tin hay không thì có gì đáng kể đâu? Dù sao thì tôi cũng chỉ có một người mẹ là Tô Uyển Đông thôi!"
Xưa nay Lăng Tử Hoan đều rất che chở cho người thân!
Được cưng chiều từ bé tới lớn, tuy cô nhóc quen nghịch ngợm gây chuyện, nhưng bao giờ tình cảm trong lòng cũng chỉ hướng về những người mình yêu thương.
"Hoan Hoan, lễ phép đâu!" Lăng Vạn Hình im lặng đã lâu, giờ mới cảnh cáo Lăng Tử Hoan.
Ông vừa dứt tiếng, Lăng Tử Hoan lại cảm thấy Tô Uyển Đông giật thót.
Lăng Tử Hoan chưa bao giờ gặp tình cảnh này, bèn cãi lại ba theo bản năng: "Ba, sao lại thiếu lễ phép ạ? Bà ta nói là mẹ của con, ai biết thật hay giả đâu. Con mặc kệ, từ bé đến lớn con chỉ có một mẹ thôi, chính là người con đang ôm đây!"
Lăng Tử Hoan cảm thấy thái độ nói chuyện của ba mình vừa rồi cực giống một người đàn ông phụ bạc!
Không cần biết Hoắc Trúc Nhạn là ai, sao ba lại có thể nói đỡ cho người ngoài vậy được?!
Trong tình cảnh này, cô nhóc bỗng rất nhớ chú Hai nhà mình!
Vì dưới bất cứ tình huống nào chú Hai đều sẽ che chở cô nhóc.
Lăng Tử Hoan quật cường cãi lại Lăng Vạn Hình xong liền ôm khuỷu tay Tô Uyển Đông ra khỏi phòng khách, "Mẹ, con đói rồi, con muốn ăn sườn xào chua ngọt mẹ làm, chúng ta đi nấu cơm nhé!"
Tô Uyển Đông bị Lăng Tử Hoan dắt đi vài bước, nhưng ngay khi xoay người lại rơi nước mắt, nghẹn ngào nói: "Hoan Hoan, bà Hoắc... đúng là mẹ ruột của con."
← Ch. 1694 | Ch. 1696 → |