Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1690

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1690
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1690: CÓ PHẢI CHÚ LO CHÁU KHÔNG CẦN CHÚ NỮA KHÔNG?

Kiều Mục khẽ lắc đầu, buông tiếng thở dài, chậm rãi khom lưng, khuỵu một gối xuống trước mặt Lăng Tử Hoan.

Lúc này, cô nàng đang ngồi trên ghế xoay, mặc cho Kiều Mục kéo tay vịn để cô đối mặt với mình.

Sự im lặng ngột ngạt lan ra trong không khí.

Hồi lâu sau, Kiều Mục mới nắm lấy tay cô, đặt vào lòng bàn tay mình vuốt v e, khàn giọng nói, "Hoan Hoan, suy nghĩ kĩ thật rồi chứ? Chú Hai lớn hơn em nhiều như thế, em đã chắc chắn tình cảm của mình thật rồi chứ?"

Kiều Mục không phải cậu nhóc choai choai chỉ biết yêu, tất nhiên anh rất vui khi Lăng Tử Hoan quyết định đến với mình. Nhưng ngoài ra, anh vẫn phải có trách nhiệm với cô, có những chuyện cần phải nói rõ ràng.

Lăng Tử Hoan ít khi thấy chú Hai nghiêm túc như vậy, đang muốn trả lời thì anh đã lắc đầu nói: "Em khoan nóng vội trả lời tôi. Hoan Hoan, trước ngày hôm nay, tôi là chú Hai của em, nếu em quyết định ở bên tôi thật, vậy từ nay về sau tôi sẽ không còn là chú Hai của em nữa. Ở bên tôi, em biết có nghĩa là gì không? Có nghĩa là tôi sẽ không đối xử với em như một đứa trẻ nữa. Đã là người phụ nữ của tôi, có thể tôi sẽ đòi hỏi nhiều hơn, thậm chí vượt ngoài tất cả những hành vi thân mật chúng ta từng có, em có thật sự sẵn sàng giao phó bản thân mình cho tôi không?"

Những lời nói thẳng thắn này vốn là lời thổ lộ của một người đàn ông với một người phụ nữ.

Kiều Mục muốn có được Lăng Tử Hoan, nhưng sẽ không lập lờ đánh lận con đen, lừa gạt để có được cô.

Anh phải để cô nhóc hiểu rõ tình cảm chân thật trong lòng mình.

Dù sao cô vẫn còn nhỏ, tương lai có quá nhiều điều không lường trước được.

Nếu có một ngày cô đột nhiên hối hận, hoặc gặp được một người đàn ông xuất sắc hơn, đến lúc đó, nếu cô muốn rời xa mình, Kiều Mục phải làm sao?

Trái tim chỉ có từng đấy ngăn, trao cho một người rồi sẽ không thể chứa thêm người khác nữa.

Cho nên anh nhẫn nại bộc bạch tất cả với cô, cũng chỉ vì không muốn có một ngày cô sẽ hối hận.

Lăng Tử Hoan nhìn Kiều Mục không chớp mắt, mấp máy môi, buồn bã rủ vai xuống, "Chú Hai, có phải chú vẫn không tin cháu không?"

"Tôi tin em, Hoan Hoan, tôi tin em! Nhưng tôi cũng phải có trách nhiệm với em. Em có từng nghĩ, tôi lớn hơn em mười một tuổi, khi em ba mươi, tôi đã bốn mươi mốt rồi. Khi em còn rất trẻ, có thể tôi đã qua nửa đời người; khi em..."

"Chú Hai, chú đừng nói nữa!" Lăng Tử Hoan đột nhiên che miệng Kiều Mục lại, cắt ngang lời thao thao bất tuyệt của anh.

Cô thừa nhận mình rất non nớt trong chuyện tình cảm, nhưng cô bỗng nhiên hiểu được bao nhiêu cảm xúc phức tạp trong mắt chú Hai thể hiện cho điều gì.

Lời Kiều Mục đang định nói bị chặn lại trong cuống họng, anh không nói tiếp nữa, chờ đợi Lăng Tử Hoan mở lời.

Lát sau, tròng mắt tròn xoe của cô nàng xoay chuyển, nói một câu không khác gì thả ⓑ𝖔*〽️, "Chú Hai, có phải chú lo lắng sau này chú già rồi, cháu sẽ không cần chú nữa không?"

Kiều Mục: "..."

Cô nhóc này trở nên thông minh như thế từ bao giờ vậy?!

Thấy ánh mắt Kiều Mục lóe lên, Lăng Tử Hoan cắn môi, đưa tay vuốt v e má anh, nhỏ giọng thì thầm: "Chú Hai, chú tốt thế này, sao cháu có thể không cần chú chứ! Dù chú già rồi, xấu đi, chú vẫn là chú Hai của cháu mà. Cháu muốn ở bên chú, không phải vì chú tốt với cháu đâu. Huống hồ, người tốt với cháu có nhiều lắm, ba này, mẹ này, chị Thập Thất, chú Ba, chú Tư, chú Út, Vân Vân, Đầu Gỗ, ai cũng đều rất thương cháu."

Chương (1-2252)