← Ch.1688 | Ch.1690 → |
CHƯƠNG 1689: CHÚ HAI, CHÚ KHÔNG VUI SAO?
Gọi anh Cả là ba...
Mặc Lương Vũ trông như đang nhắc nhở, nhưng thật ra là đang nói kháy, sắc mặt Kiều Mục càng thêm sa sầm.
Khoan hãy nói anh có thể gọi được hay không, bây giờ anh còn không biết... liệu anh Cả có chịu nhận đứa con rể này hay không!
Thấy nụ cười của Kiều Mục dần nhạt đi, Tần Bách Duật ngồi trên sô pha mới chậm rãi nói: "Chuyện này anh phải suy nghĩ cho kĩ, càng kéo dài càng khó giải quyết."
Kiều Mục thu đôi chân đang gác trên bàn về, rầu rĩ đáp: "Tôi biết, mấy hôm nữa tôi sẽ đến nói chuyện với anh Cả."
Chú Tư nói không sai, tiếp tục kéo dài thế này, rất khó đảm bảo giữa chừng không xảy ra biến cố gì.
Nếu cô nhóc đã suy nghĩ kĩ và quyết định đến với anh rồi thì anh cũng không cần phải đắn đo gì nữa.
Cùng lắm thì... gãy một chân thôi!
Chưa đầy mười phút sau, Tần Bách Duật và Mặc Lương Vũ chuẩn bị ra về.
Trước khi chào tạm biệt, ba người đến gần thang máy, Kiều Mục vỗ vai Tần Bách Duật, "Đợi tôi chọn được ngày rồi sẽ báo cho cậu biết trước. Đến lúc đó... cậu đến nhà anh Cả cùng tôi!"
Anh nghĩ có mặt chú Tư, anh Cả có muốn ra tay với mình chắc cũng phải nể chút tình anh em.
Tần Bách Duật chưa trả lời Mặc Lương Vũ đã giơ tay giành trước, "Anh Hai, em cũng đi!"
"Biến!" Kiều Mục trừng trộ lườm cậu ta, "Cậu bớt gây chuyện cho tôi, lo bản thân cho tốt là được rồi."
Mặc Lương Vũ hậm hực không đáp, đúng lúc thang máy đến bèn theo anh Tư đi vào.
Kiều Mục nhìn họ đi xuống, rối rắm vò đầu, đè nén nỗi bất an trong lòng, rồi quay về phòng làm việc.
Trong thang máy, Mặc Lương Vũ nghiêng người tựa lên vách tường, nhìn con số không ngừng giảm xuống trên bảng hiển thị, cậu ta đảo mắt nói: "Anh Tư, anh về công ty à?"
"Ừ, có việc gì?" Tần Bách Duật nhìn cậu ta qua tấm gương trên vách tường thang máy.
Mặc Lương Vũ lắc đầu, cười nói: "Vâng, em có chút việc, vậy em không đi cùng anh nữa."
"Cũng được."
Lát sau, đến sảnh chính của Kiều thị, Mặc Lương Vũ và Tần Bách Duật ai đi đường nấy.
Cậu ta cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, gần chín giờ rồi, phòng phân tích dữ liệu chắc đã vào làm rồi nhỉ?!
Mặc Lương Vũ đảo hai vòng trong sảnh rồi lại quay ngược về phía thang máy.
Là bạn bè, cậu ta nên đi thăm hỏi Ưng Phi Phi một chút chứ nhỉ.
***
Trên tầng chót của tòa cao ốc, trước vách ngăn kính của phòng Tổng Giám đốc, Lăng Tử Hoan đang dẩu môi, hai tay chống cằm ngây người nhìn cửa phòng làm việc.
Chú Tư và chú Út đã đi rồi còn gì!
Sao chú Hai còn chưa đến!
Khi cô nàng đang phải bứt rứt vì chờ đợi thì cửa phòng làm việc bị đẩy mở rất đúng lúc.
Lăng Tử Hoan tức tốc ngồi ngay ngắn, còn đặt tay trên đầu gối, đôi mắt tròn xoe đầy háo hức nhìn người đi vào.
"Chú Hai!"
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Lăng Tử Hoan gọi tên Kiều Mục, khóe miệng cong nhẹ vui mừng.
Kiều Mục nhướng mày đi vào trong, tiện tay đóng cửa lại.
Anh rảo bước đến bàn làm việc của cô, tựa lên cạnh bàn, cúi xuống nhìn cô, "Suy nghĩ kĩ thật rồi à?"
Lăng Tử Hoan nín thở, vội gật đầu, "Nghĩ kĩ rồi ạ!"
Nghe được câu trả lời của cô, Kiều Mục im lặng, nhìn khuôn mặt non nớt đáng yêu của cô nhóc với ánh mắt suy tư.
Lăng Tử Hoan bị nhìn chăm chú như vậy thì thấp thỏm, không thấy vẻ vui mừng và hân hoan trên mặt đối phương như trong tưởng tượng, không khỏi dè dặt kéo tay áo anh, "Chú Hai, chú không vui sao?"
← Ch. 1688 | Ch. 1690 → |