Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1688

Người Dấu Yêu
Hiện có 1890 chương (chưa hoàn)
Chương 1688
0.00
(0 votes)


Chương (1-1890 )

Chương 1688: ĐỊNH KHI NÀO NGẢ BÀI VỚI ANH CẢ?

Đứng ngoài văn phòng Tổng Giám đốc, Lăng Tử Hoan dùng khuỷu tay đẩy nhẹ cánh cửa rồi đi thẳng vào.

Cô lia mắt về phía bàn giám đốc, thấy ngay chú Hai đang gác hai chân lên bàn nhàn tản hút thuốc.

Lăng Tử Hoan tiến lên, vừa đặt tách trà xuống bàn vừa nhỏ nhẹ nói: "Chú Hai, uống trà."

Tay đang kẹp điếu thuốc của Kiều Mục còn đặt sát bên miệng, yết hầu anh nhấp nhô, nheo mắt cười nói: "Hôm nay ngoan thế?"

Lúc này toàn bộ tâm tư của cô nàng đều dồn hết vào Kiều Mục, hoàn toàn không để ý đến bầu không khí hơi khác thường trong phòng.

Cô nhóc cúi đầu thẹn thùng, "Chú Hai, thời gian ba ngày hình như hết rồi!"

Nghe vậy, sắc mặt Kiều Mục có chút thay đổi, "Ừm, chuyện này để sau hẵng nói!"

"Không được, cháu phải nói ngay bây giờ!"

Lăng Tử Hoan không thể tiếp tục che giấu tâm sự của mình thêm nữa, nhất là sau khi nói chuyện với Hoắc Vân tối qua, cô chỉ muốn lập tức cho chú Hai hiểu được tình cảm của mình.

Khi Kiều Mục vừa định lên tiếng, cô nàng đột nhiên đi vòng qua bàn đến trước mặt anh, dùng tay bịt kín miệng anh, "Chú Hai, chú đừng nói gì cả, nghe cháu nói trước đã! Cháu đã suy nghĩ kĩ rồi..."

Bị cô nàng bịt kín miệng, Kiều Mục thảng thốt liếc sang bên cạnh.

Anh bất lực kéo cổ tay cô xuống, muốn ngăn cô lại, "Nhóc đừng càn quấy, để sau..."

"Không! Chú Hai, cháu thật sự đã suy nghĩ rất kĩ rồi, cháu thích chú không phải theo kiểu con cháu đối với bậc cha chú, cháu muốn ở bên chú, ở bên nhau mãi mãi!"

Kiều Mục bị cô làm cho giật mình, tay run một cái làm tàn thuốc rơi xuống quần, tan thành vô số mảnh vụn.

Bầu không khí trong phòng kì quặc hơn bao giờ hết.

Lăng Tử Hoan gom hết dũng khí nói ra tiếng lòng của mình, nhìn Kiều Mục không chớp mắt, kéo áo anh ta thắc mắc, "Sao chú không nói gì?"

Lẽ nào... cô thổ lộ quá muộn rồi ư?

Nghĩ vậy, cô nàng hốt hoảng.

Không phải Kiều Mục không muốn nói, mà không biết nên nói gì trong tình huống này!

Anh gác điếu thuốc trong tay mình lên gạt tàn, hất cằm về phía đối diện, ra hiệu cho Lăng Tử Hoan.

Cô nàng chưa kịp nhìn sang, tiếng vỗ tay bồm bộp bỗng vang lên trong căn phòng rộng lớn.

Lăng Tử Hoan rùng mình, như nghe thấy sét đánh ngang tai.

Cô cứng nhắc quay người lại, há hốc miệng nhìn hai người Tần Bách Duật đang đứng gần vách kính, ngây ra như phỗng!

Thôi xong!

Sao chú Tư và chú Út lại ở đây?!

Sao cô không nhìn thấy chứ?

Mặc Lương Vũ vỗ tay một cách máy móc, trịnh trọng gật đầu với Lăng Tử Hoan, "Hoan Hoan, dũng cảm lắm, chú Út bội phục!"

Cậu tư Tần Bách Duật đang đứng cạnh cậu ta lại nhìn họ bằng ánh mắt sâu xa.

Lăng Tử Hoan nuốt ực một cái, không biết phải làm thế nào.

"Muốn ăn đòn à!"

Kiều Mục lườm Mặc Lương Vũ một cái, nắm lấy bàn tay đổ đầy mồ hôi của Lăng Tử Hoan, dịu dàng vỗ về: "Nhóc ra ngoài trước đi, lát nữa tôi sang tìm nhóc."

"Dạ, vâng."

Lăng Tử Hoan ngơ ngác đáp một tiếng, đờ đẫn bước ra ngoài, giữa đường còn lóng ngóng vấp phải chân mình.

Sau khi cô nàng đi khỏi, Kiều Mục không kìm nổi nụ cười bên khóe môi mình thêm được nữa, nhìn Mặc Lương Vũ và cậu tư Tần ở đối diện, nhịp chân đầy vẻ đắc ý, "Thế nào, ngưỡng mộ không?"

Mặc Lương Vũ cười khẩy, sờ sống mũi mình, "Không ngưỡng mộ, anh thế này là đang tự rước về một bà trẻ, có gì hay mà ngưỡng mộ!"

Cậu tư Tần im lặng giây lát rồi cất bước đến sô pha ngồi xuống, vừa bắt tréo chân vừa thấp giọng nói: "Định khi nào ngả bài với anh Cả?"

Nghe vậy, Kiều Mục có cảm giác chân mình vừa chuột rút một cái.

Mặc Lương Vũ cũng nhanh chóng phụ họa theo, "Đúng rồi, anh Hai, nếu anh và Tiểu Tử Hoan đến với nhau thật, sau này sẽ phải gọi anh Cả là ba hả?"

Chương (1-1890 )