← Ch.1686 | Ch.1688 → |
CHƯƠNG 1687: AI CŨNG KHÔNG THỂ NGĂN CẢN HỌ ĐẾN BÊN NHAU
Sau khi cúp máy, Kiều Kình bất cần ném di động lên ghế phụ.
Anh ta vừa nổ máy chuẩn bị đi, di động lại rung lên.
Kiều Kình giảm tốc độ, liếc nhìn người gọi đến rồi nhíu mày bắt máy, "Có chuyện gì?"
Người gọi là trợ lý của Văn hóa Kình Vũ.
"Tổng Giám đốc, hôm qua tôi có gửi một email cần anh phê duyệt, anh có thời gian... mong hãy xem qua một chút."
Đã khá lâu rồi Kiều Kình không ghé qua Văn hóa Kình Vũ, đó chỉ là một dự án anh ta đầu tư, đứng tên trên danh nghĩa mà thôi.
"Email gì?"
Kiều Kình tấp xe vào lề đường, bật loa ngoài, định đăng nhập vào hộp thư nội bộ của công ty trên di động.
Nghe vậy, trợ lý ấp úng giải thích, "Là yêu cầu phê duyệt một khoản chi ngoài kế hoạch. Tổng Giám đốc, chi phí phúc lợi hằng năm của chúng ta đều có dự toán cố định, nhưng kinh phí lần này là việc đột xuất nên phòng kế toán mới phải xin phê duyệt tạm ứng ngoài dự toán."
Kiều Kình nhíu mày, đúng là quyền hạn phê duyệt cao nhất của Văn hóa Kình Vũ nằm trong tay anh ta, đặc biệt là các quyết định liên quan đến ngân sách phải cần được anh ta đồng ý kinh phí mới được duyệt.
Anh ta vừa mở hộp thư nội bộ lên vừa hỏi:
"Chuyện gì lại cần phê duyệt kinh phí ngoài dự toán?"
Trợ lý im lặng giây lát mới thành thật truyền đạt lại, "Là Doãn An Táp, mấy hôm trước cô ấy ngất xỉu tại công ty. Do lúc trước anh đã điều chỉnh chức vụ của cô ấy thành thực tập sinh, nên công ty không tiếp tục đóng bảo hiểm y tế cho cô ấy nữa. Lần này cô ấy ngất xỉu, theo luật thì thuộc tai nạn lao động, nên công ty cần chi trả chi phí chữa trị của cô ấy. Nhưng dự toán của cả năm nay không có khoản dư để lấy ra đóng phí chữa trị cho cô ấy, nên..."
Lúc này, ngón tay đang lướt xem email của Kiều Kình cũng từ từ dừng lại.
Doãn An Táp...
Hình như đã lâu rồi không nghe thấy cái này!
Năm ngoái sau khi chia tay, anh ta tặng cho đối phương một căn nhà, đồng thời sắp xếp cho cô ta một công việc có thu nhập cũng tương đối.
Con người Kiều Kình xưa nay không keo kiệt với phụ nữ.
Cũng vì muốn hoàn toàn cắt đứt զ·⛎·ⓐ·п ⓗ·ệ nên anh ta mới muốn cô ta rời khỏi Văn hóa Kình Vũ.
Nhưng người phụ nữ này quá cố chấp, dù đã bị giáng chức từ nhân viên chính thức thành thực tập sinh, cô ta vẫn nhất nhất bám trụ lại Kình Vũ không chịu rời đi.
Kiều Kình cũng không ép buộc thêm, nhưng từ đó về sau gần như không bao giờ bước chân đến công ty đó nữa.
Anh ta tự thấy mình đã tận tình tận nghĩa với Doãn An Táp rồi.
Bản thân cô ta không chịu tỉnh táo lại, anh ta cũng không có ý định làm Đấng cứu thế.
Kiều Kình nhanh chóng phê duyệt đề xuất tạm ứng trong email rồi cúp máy.
So với Hàn Vân An, Doãn An Táp còn chẳng sánh bằng một sợi tóc của người ta.
***
Cùng lúc đó, Lăng Tử Hoan nhìn Kiều Kình bước vào thang máy đi xuống, vỗ vỗ lồ ng ⓝ·𝐠·ự·𝐜 cho bớt sợ rồi xoay người đi về phòng làm việc của mình.
Cô cứ tưởng chú Hai vẫn chưa đến, nào ngờ vừa đến gần văn phòng Tổng Giám đốc đã thấp thoáng thấy có người đang đi lại bên trong.
Cô nàng vui mừng ra mặt, vội vàng chạy đến bàn làm việc của mình cất ba lô, đắn đo trong giây lát rồi chạy vào phòng nước định pha một tách trà cho chú Hai.
Không nghĩ nữa, cô phải thổ lộ lòng mình với chú Hai, cô không muốn chịu đựng cảm giác khắc khoải này thêm một giây nào nữa.
Lăng Tử Hoan cố ý pha một tách hồng trà, bưng lên ngửi thử, mùi thơm rất dịu, cô nhớ hình như chú Hai thích uống trà đậm vị.
Cô nàng nhoẻn miệng cười, cho thêm một túi trà vào.
Thấy trà trong tách đậm dần, cô nàng mới hài lòng bưng tách trà đi về phía phòng làm việc.
← Ch. 1686 | Ch. 1688 → |