← Ch.1677 | Ch.1679 → |
CHƯƠNG 1678: EM ĐÃ SẴN SÀNG ĐỂ Ở BÊN TÔI CHƯA?
Lăng Tử Hoan sững sờ trước thái độ nghiêm túc của Kiều Mục.
Vốn dĩ cô còn muốn nói dối để trốn tránh, nhưng hiển nhiên đã bị chú Hai đoán trúng tâm tư.
Lăng Tử Hoan thấp thỏm sợ hãi ngồi trong lòng Kiều Mục, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy như khoảng cách giữa bọn họ xa thật xa.
Cô nên nói gì đây?
Lúc này, Kiều Mục lại cực kì kiên nhẫn chờ câu trả lời của cô.
Anh không hề thúc giục, chỉ có đôi mắt sâu xa từng trải cứ khóa chặt lấy Lăng Tử Hoan.
Không lâu sau, dường như cô nhóc đã chuẩn bị tốt tâm lý cho bản thân, hít sâu một hơi, siết bàn tay thành nắm đấm, không trả lời câu hỏi của Kiều Mục mà thăm dò hỏi ngược lại: "Vậy nếu cháu nói thật thì chú có ghét cháu không?"
Kiều Mục nghiêm túc trả lời: "Chỉ cần nói thật, tôi sẽ không ghét nhóc!"
Nghe vậy, Lăng Tử Hoan gần như thở phào nhẹ nhõm, nhìn trộm Kiều Mục rồi ngập ngừng nói lí nhí, "Là thật..."
Cô nhóc không dám nói dối, sợ chú Hai ghét mình, cho nên chỉ có thể ngượng ngùng quẫn bách thừa nhận loại suy nghĩ mà ngay cả mình cũng khinh bỉ này.
Nói xong, phòng bếp rơi vào im lặng.
Lăng Tử Hoan giữ nguyên tư thế ban đầu, đợi một lúc lâu sau mới liếc trộm Kiều Mục.
Cô cứ ngỡ sẽ nhìn thấy khuôn mặt bực bội của chú Hai.
Nhưng, người đàn ông trước mặt không những không tỏ ra khó chịu chút nào, mà ngược lại... còn đang mỉm cười nhìn cô.
Lăng Tử Hoan khó hiểu, quay người lại đối mặt với anh bằng dáng vẻ hối lỗi, nói: "Chú Hai, cháu biết thế này là sai. Cho nên chú yên tâm, sau này cháu sẽ không..."
"Nhóc dám!" Kiều Mục đang no nê hưởng thụ tình cảm của cô nhóc, kết quả nghe được những lời này, liền lạnh giọng nạt nộ, "Ai bảo nhóc như vậy là sai?"
Lăng Tử Hoan mờ mịt nhìn Kiều Mục, hả?
Cô làm như vậy là đúng ư?
Cơn nóng nảy gần như đã tiêu tan hết, Kiều Mục cũng không ra vẻ hù dọa cô nhóc nữa.
Anh nhếch môi, dịu dàng khuyên nhủ: "Bình thường nhóc rất thông minh, sao trong chuyện này lại chậm hiểu thế? Hoan Hoan, nhóc tưởng tôi nhàn rỗi quá nên cả ngày chỉ biết cùng nhóc ăn uống vui chơi à? Lâu như vậy rồi, nhóc thật sự không hề nhận ra là chú Hai thích nhóc sao?"
Là một người đàn ông trưởng thành ba mươi ba tuổi, Kiều Mục gần như đã sử dụng toàn bộ sự kiên nhẫn và bao dung của mình dành cho Lăng Tử Hoan.
Tùy tiện thổ lộ loại tình cảm như vậy tuy có hơi suồng sã, nhưng cô nhóc còn ít tuổi, không hề có kinh nghiệm yêu đương, nếu không nói thẳng ra thì chỉ sợ hai người bọn họ sẽ tiếp tục dằn vặt nhau không biết đến bao giờ.
Lăng Tử Hoan giật nảy mình!
Một lúc lâu sau, cô ngoáy ngoáy lỗ tai, chộp lấy áo sơ mi của Kiều Mục rồi cất giọng run run: "Chú Hai, chú nói gì cơ?"
Từ trước đến nay cô nhóc chưa bao giờ che giấu tình cảm của mình, cho nên khi biết Kiều Mục thích mình, trái tim cô như bay vút lên.
Niềm hạnh phúc khiến chân mày khóe mắt cô đượm niềm vui ⓢư_ớռ_ɢ, muốn kiềm chế cũng không được.
Kiều Mục xoa đầu cô, bất lực cười cưng chiều: "Thật sự chưa nghe rõ sao?"
Lăng Tử Hoan ngượng ngùng nhìn anh, nhưng hạnh phúc chưa đến ba giây thì vẻ mặt lại suy sụp, "Nhưng chú là chú Hai của cháu..."
"Sau này đổi cách gọi đi!"
Nhắc đến chuyện này, Kiều Mục liền bực mình!
Nếu mấy năm trước anh mà biết mình sẽ thích Lăng Tử Hoan thì kiểu gì anh cũng không làm chú Hai của cô!
Nghe xong, Lăng Tử Hoan vẫn lo lắng như cũ, "Dù có đổi cách gọi thì chú cũng vẫn là chú Hai của cháu mà!"
Kiều Mục thở dài sờ trán, đang phân vân không biết bây giờ có nên đến nhà họ Lăng cầu hôn ngay không!
Anh ngẫm nghĩ chốc lát, ngồi thẳng người rồi trịnh trọng nhìn Lăng Tử Hoan, "Tôi chỉ là chú Hai trên danh nghĩa của nhóc thôi, chúng ta không hề có qυ-@-ռ ♓-ệ máu mủ. Hoan Hoan, tôi hỏi nhóc, nếu đã thổ lộ tình cảm rồi, vậy em đã chuẩn bị sẵn sàng để ở bên tôi chưa?"
← Ch. 1677 | Ch. 1679 → |