← Ch.1676 | Ch.1678 → |
CHƯƠNG 1677: NHÓC NÓI THÍCH TÔI LÀ THẬT HAY GIẢ
Nói thích anh là nói nhảm?
Kiều Mục nheo mắt lại, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào cô nhóc đang thề thốt phủ nhận lời đã nói tối qua, cười lạnh rồi xoay người rời đi.
Bực cả mình!
Thừa nhận thích anh khó vậy sao?!
Lăng Tử Hoan khó hiểu, nhìn Kiều Mục đột nhiên bỏ đi thì luống ca luống cuống, "Chú Hai, sao chú lại đi?"
"Xuống nhà ăn cơm!"
Kiều Mục ném lại mấy lời này mà không buồn quay đầu lại nhìn, chớp mắt đã đi xuống cầu thang trước.
Lăng Tử Hoan cuống quýt đứng ngẩn người trong hành lang, thế tức là... Rốt cuộc tối hôm qua mình đã buột miệng nói lời nào vô liêm sỉ chưa?
***
Khoảng năm phút sau, Lăng Tử Hoan mới chậm rãi đi vào bếp.
Cô vội vàng nhìn quanh, đột nhiên nhìn thấy hộp cơm tối qua bị vứt trong thùng rác.
Lăng Tử Hoan yên lặng ngồi xuống đối diện Kiều Mục, lúc thì gãi đầu, lúc lại gãi tai.
Thấy chú Hai lạnh mặt đưa một cốc sữa bò đến trước mặt mình, cô nhóc lại rối rắm nói, "Chú Hai, tối qua..."
"Muốn hỏi cái gì?" Kiều Mục gắp một miếng trứng rán đặt vào đĩa cô nhóc, vẻ mặt đầy dò xét.
Lăng Tử Hoan mím môi, đi thẳng vào vấn đề, "Tối hôm qua cháu có nói gì với chú không?"
Kiều Mục bình thản nhìn cô, nhưng lại nói một câu cực sốc, "Có, nhóc nói nhóc thích tôi!"
'Rào', Lăng Tử Hoan đánh đổ cốc sữa bò trong tay, sắc mặt tái nhợt.
Tiêu rồi!
Quả nhiên là cô rượu vào lời ra!
Thảo nào sáng nay sắc mặt chú Hai lại khó coi như vậy, có phải chú ấy đã bắt đầu ghét mình rồi không?!
Kiều Mục không hiểu nỗi lo lắng trong lòng Lăng Tử Hoan, vẫn nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, cũng không bận tâm đ ến sữa bò chảy trên bàn, "Sao? Sợ đến choáng váng rồi à?"
Khóe môi Lăng Tử Hoan bặm vào đến trắng bệch, bàn tay còn ấn trên bàn nhưng cô vẫn để mặc cho sữa bò làm ướt tay, "Chú Hai, cháu, cháu nói nhảm thôi, chú có thể đừng coi là thật không? Cháu..."
Lúc này, Kiều Mục phát hiện có gì đó không đúng.
Sao cô nhóc lại sợ đến vậy?
Kiều Mục buông đũa, rút mấy tờ khăn giấy lau qua loa mặt bàn rồi ngoắc tay với Lăng Tử Hoan, "Lại đây!"
Lăng Tử Hoan cắn môi chần chừ, cô sợ chú Hai mắng mình!
Kiều Mục nhạy bén bắt được vẻ mặt sợ sệt của cô nhóc, im lặng vài giây rồi tự mình đứng lên.
Lăng Tử Hoan thấy vậy thì cũng đứng lên theo, "Cháu, cháu đi ngay đây!"
Cô nhóc cứ tưởng chú Hai muốn đuổi mình đi, trong lòng thấy hơi khó chịu!
Một tình cảm đi ngược với lẽ thường thì không thể nói ra miệng được!
Lăng Tử Hoan méo xệch môi định quay đi, nhưng vừa bước được một bước, cổ tay đã bị Kiều Mục kéo giật lại.
Cô nhóc không lên tiếng, cũng không dám nhìn vào mắt anh, chỉ cúi gằm đầu xuống như một con chim cút nhỏ, vừa ngoan ngoãn vừa sợ sệt.
Kiều Mục ngồi xuống, thuận tay kéo khuỷu tay cô rồi ôm cô vào lòng.
Lăng Tử Hoan vẫn thường xuyên ngồi trên đùi chú Hai, nhưng hôm nay trạng thái không giống, cô nhóc ngồi thẳng lưng không nhúc nhích, sợ lại chọc giận anh.
Lúc này, Kiều Mục thở dài một hơi, đánh giá vẻ hoảng sợ thất thần của cô nhóc rồi thấp giọng hỏi: "Sợ tôi à?"
Lăng Tử Hoan gật đầu, ngay sau đó lại lắc đầu, cô nhìn anh bằng ánh mắt trông mong, không biết đáp lại thế nào.
Cô nhóc không sợ chú Hai, nhưng lại sợ anh ghét mình.
Thấy cô không chịu nói gì, Kiều Mục khẽ nhéo cô, "Nhóc thấy tôi đối xử với nhóc có tốt không?"
Lần này cô nhóc lại rất thành thật trả lời: "Tốt..."
"Vậy nhóc nói cho chú Hai nghe, tối qua nhóc nói thích tôi là thật hay giả. Hoan Hoan, tôi muốn nghe lời nói thật, nếu nhóc nói dối thì đừng trách chú Hai..."
Trừng trị nhóc!
Mấy lời sau cùng, Kiều Mục không nói ra miệng.
Muốn ép cô nhóc nói ra lời thật lòng thì cần phải vừa uy h𝐢ế·𝐩 vừa 𝐝-ụ 𝒹-ỗ!
← Ch. 1676 | Ch. 1678 → |