Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1676

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1676
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1676: CHÁU THÍCH CHÚ

Lí do không thuyết phục?!

Vào lúc này, đầu óc Lăng Tử Hoan sau khi uống rượu đã đặc quánh lại, không thể đoán ra ý nghĩa sâu xa trong lời nói của chú Hai.

Cô nhóc nhíu mày suy tư hồi lâu, cuối cùng gục vai, ủ rũ cúi đầu ngồi bên cạnh Kiều Mục, "Vậy chú nói xem rốt cuộc lí do thế nào mới thuyết phục!"

Kiều Mục liếc nhìn dáng vẻ rầu rĩ của cô nhóc thì khẽ than thầm, cong chân đè lên ghế sô pha, đối mặt với Lăng Tử Hoan, "Vấn đề này rất khó trả lời sao? Hoan Hoan, đơn giản nhóc chỉ không muốn tôi kết hôn thôi, hay vì nhóc có suy nghĩ nào khác?"

Lăng Tử Hoan đỏ bừng mặt nhìn Kiều Mục, thấy đôi mắt hòa vào ánh đèn của anh đặc biệt dịu dàng sâu thẳm, đột nhiên cất tiếng lẩm bẩm, "Cháu thích chú Hai, vì thế chú không được kết hôn..."

Kiều Mục nghe thấy vậy thì ngưng cả thở.

Trong tích tắc, anh có cảm giác như pháo hoa thi nhau bùng nổ trong đầu mình.

Kiều Mục chống một tay lên ghế sô pha mà Lăng Tử Hoan ngồi, chầm chậm cúi người lại gần má cô, giọng khàn đi, "Ngoan, nhóc lặp lại lần nữa đi!"

Lăng Tử Hoan uống say mèm, ngoan ngoãn nghe lời lặp lại: "Cháu thích chú Hai..."

Còn chưa nói hết câu, gương mặt tuấn tú của Kiều Mục đã ghì xuống, kề trán vào cô nhóc.

Anh ôm gương mặt Lăng Tử Hoan bằng một tay, từ từ nhắm mắt lại t𝐡.ở ℊ.ấ.p, những lời này của cô, anh đã chờ lâu rất lâu rồi.

Cô nhóc trước mắt không tỉnh táo lắc đầu, không ngừng cọ trán vào trán anh, cái miệng nhỏ nhắn vẫn ra vẻ hùng hồn, "Chú Hai, có thể đừng kết hôn không..."

Nói xong, đầu cô nhóc chìm xuống, cứ thế trượt xuống đầu vai Kiều Mục ngủ mất.

Kiều Mục còn hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói: "..."

Anh bất lực thở dài, chán chường liếc nhìn chai rượu bị mình ném lên ghế sô pha, lần sau... Không bao giờ để cô nhóc uống thứ rượu ngọt này nữa.

Nhưng có thể thử... Cocktail!

Nồng độ thấp, chỉ hơi say, chưa biết chừng còn có thể khiến cô nhóc tiếp tục rượu vào lời ra!

Sau đó, Kiều Mục bế Lăng Tử Hoan vào phòng ngủ chính.

Khi bị đặt lên giường, cô nhóc vẫn còn đang ấm ớ nói mơ.

Anh không cố gắng nghe mà chỉ chuyên tâm đắp chăn cho cô nhóc, rồi ngồi ở đầu giường rủ mắt nhìn một lúc lâu.

Đương nhiên... là không làm gì cả.

***

Ngày hôm sau, Lăng Tử Hoan khoan thai tỉnh lại, mở mắt thấy trần nhà xa lạ thì bối rối.

Cô mờ mịt ngồi dậy, vỗ vỗ vào thái dương, mãi đến khi nhìn thấy con thỏ bông lay động trên cửa sổ mới nhớ ra đây là phòng ngủ chính của chú Hai.

Tiêu rồi!

Lăng Tử Hoan đột nhiên nhớ ra, hình như tối qua mình uống rượu, sau đó bám lấy chú Hai nói luyên thuyên, liệu cô có lỡ miệng bộc bạch tâm sự của mình không?!

Cô nhóc ảo não, cô nghi ngờ chai rượu Baileys kia là hàng giả!

Lăng Tử Hoan vén chăn, xỏ dép chạy ra ngoài cửa. Cô nhóc nóng lòng muốn tìm Kiều Mục, thử nhìn xem anh có phát hiện điều gì bất thường không!

Cô mở cửa lao ra ngoài, nhưng ngay lập tức bất thình lình nhào vào lồ ng 𝓃🌀●ự●𝐜 Kiều Mục.

Cô nhào ra quá nhanh, khiến Kiều Mục buộc phải lùi lại vài bước.

"Mới sáng ra mà chạy cái gì?" Kiều Mục đỡ lấy cô, lúc kéo cô lùi ra thì cau mày hỏi.

Lúc này, Lăng Tử Hoan hơi lảo đảo, ngẩng đầu lên nhìn Kiều Mục rồi ấp úng nói: "Chú, chú Hai, hôm qua cháu say rượu phải không?"

Kiều Mục nhìn vẻ mặt chột dạ của cô, nhướng mày trêu chọc, "Quên rồi à?"

"Hả?" Dường như cô nhóc nhìn ra nụ cười thấp thoáng trong mắt anh, bắt đầu thấp thỏm cứu vớt bộ mặt thê thảm của mình, "Cháu, hình như cháu uống say thật. Chú Hai, cháu không nói lung tung gì đấy chứ? Nếu cháu có nói gì, chú tuyệt đối đừng coi là thật nhé, cháu mà say rượu thì chỉ thích nói nhảm thôi!"

Cô vừa dứt lời, vẻ mặt tươi cười của Kiều Mục liền sa sầm!

Chương (1-2252)