← Ch.1678 | Ch.1680 → |
CHƯƠNG 1679: HOẮC VÂN TỚI
Nghe xong, Lăng Tử Hoan thầm tự hỏi, mình đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?
Thật ra thì chính cô cũng không biết!
Xuất phát từ sự tin tưởng đối với Kiều Mục, cô nhóc ngây ngô lắc đầu, "Cháu không biết..."
Kiều Mục cong môi cười sâu xa, "Nếu chưa biết thì tôi cho nhóc thời gian cân nhắc. Hoan Hoan, tôi đợi nhóc lâu lắm rồi, bây giờ tôi chỉ có thể cho nhóc ba ngày thôi. Ba ngày sau, nhóc cho tôi biết câu trả lời, bao gồm cả việc nhóc thích tôi là kiểu thích như thế nào, được không?"
Lăng Tử Hoan ngẫm nghĩ, gật đầu đồng ý: "Vâng..."
Thấy cô đồng ý với đề nghị của mình, Kiều Mục như trút được gánh nặng, "Ăn cơm tiếp đi, ăn xong thì đi làm."
Sau khi đứng dậy, Lăng Tử Hoan lại ngồi xuống lần nữa.
Kể từ ngày hôm nay, cô liền vướng vào một rắc rối mang tên là tình yêu.
Rốt cuộc thì kiểu thích của cô đối với chú Hai thuộc loại nào!
Hai ngày tiếp theo, hình như Kiều Mục có việc phải giải quyết.
Anh rất hiếm khi xuất hiện ở văn phòng, cũng để Lăng Tử Hoan có đủ thời gian để suy nghĩ.
Chiều tối, sau khi kết thúc công việc thì Lăng Tử Hoan lại bắt đầu ngẩn người.
Chỉ còn một ngày nữa là đến hạn chót mà chú Hai đưa ra, nhưng cô vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc mình có nên ở bên chú Hai hay không.
Những năm gần đây, đàn ông con trai xuất hiện quanh cô không nhiều cũng không ít, ngoại trừ phụ huynh thì cũng có bạn học.
Nhưng người đàn ông để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong cô chỉ có chú Hai!
Tất cả mọi cảm xúc đẹp đẽ, yêu thích, rung động, hình như đều dành cho chú Hai cả!
Lăng Tử Hoan liếc nhìn sang phòng bên qua bức vách kính, hai ngày nay văn phòng trống không, không hề có bóng dáng chú Hai, cô cảm thấy trong lòng mình cũng trống vắng.
Cô nhóc hậm hực cầm điện thoại, ngẫm nghĩ không biết có nên nhắn tin WeChat cho anh hay không.
Đúng lúc này, điện thoại bỗng có cuộc gọi đến.
Lăng Tử Hoan nhìn chăm chú rồi nhanh chóng nhận cuộc gọi, "Vân Vân!"
"Tiểu Hoan Hoan! Xuống tầng đi!"
"Hả?" Lăng Tử Hoan nhìn màn hình, "Xuống tầng nào?"
Hoắc Vân cất giọng cao vút vô cùng vui vẻ, "Tớ ở dưới sảnh công ty cậu đây, bất ngờ không, vui không?"
Lăng Tử Hoan khựng lại, ngay sau đó thì vừa cầm điện thoại hét lên vừa chạy ra ngoài!
Đám người Lưu Đạc trong phòng làm việc bị tiếng hét của cô dọa sợ, suýt chút nữa đã đánh rơi laptop xuống đất.
Lăng Tử Hoan chạy như bay ra cổng trụ sở chính của Kiều thị.
Cô nhóc 𝖙ⓗ-ở 𝖍ổ-п ⓗ-ể-ⓝ nhìn quanh, còn chưa thấy bóng dáng Hoắc Vân đâu thì chợt nghe thấy có người gọi mình từ phía sau.
Lăng Tử Hoan vội vàng quay lại, thoáng cái đã nhìn thấy Hoắc Vân xách một túi trà sữa chạy về phía cô.
"Vân Vân!"
Chị em bạn dì gặp nhau tạo nên một cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Lăng Tử Hoan lao tới ôm chầm lấy Hoắc Vân.
Hai người ôm nhau nhảy tại chỗ, tóc đuôi ngựa sau đầu Hoắc Vân không ngừng đung đưa.
Hậu quả là trà sữa ở trong túi gần như bị tràn ra ngoài mất nửa cốc.
Lăng Tử Hoan buông Hoắc Vân ra, kéo tay cô nàng vừa mừng vừa sợ hỏi: "Sao tự nhiên cậu lại đến Lệ Thành?"
Hoắc Vân đang nhìn trà sữa bị tràn ra túi giấy với vẻ mặt đau khổ, nghe được câu hỏi liền ngẩng đầu trợn mắt nhìn Lăng Tử Hoan, "Còn không phải vì hai ngày trước cậu gọi điện thoại cho tớ, không nói không rằng mà chỉ khóc thôi à, dọa tớ sợ c-hế-✝️ khiếp, năn nỉ ông anh mất mấy ngày trời mới đồng ý cho tớ đến đấy!"
Bạn tốt là thế này đây!
Lăng Tử Hoan ngượng ngập cười trừ, sau đó ôm lấy cánh tay Hoắc Vân, "Ôi thì, lúc đó là có nguyên nhân cả, cậu không thấy bây giờ tớ rất tốt à! Đúng rồi, sao cậu biết tớ đi làm ở Kiều thị?!"
Hoắc Vân mỉm cười, giơ ngón tay chỉ ra phía sau ra hiệu, "Tớ bảo Tiểu Mục đưa tớ đến."
← Ch. 1678 | Ch. 1680 → |