← Ch.1657 | Ch.1659 → |
CHƯƠNG 1658: LĂNG TỬ HOAN BỊ ĐƯA ĐI!
Đương nhiên là đối phương biết thân phận của anh ta.
Mục Nghi lạnh mặt, "Chủ của anh là ai?"
Tên vệ sĩ cười nhạt, "Nhà họ Kiều!"
Vừa nghe, Mục Nghi liền nhíu hàng mày rậm, quay lại nhìn về phía Lăng Tử Hoan, "Có quen không?"
Cô nhóc nghi hoặc lắc đầu, "Chưa gặp bao giờ, người nhà họ Kiều muốn gặp tôi sao?"
Vệ sĩ xoay tay thoát khỏi sự khống chế của Mục Nghi, hơi nghiêng người nhìn Lăng Tử Hoan rồi gật đầu, "Cô Lăng, ông chủ của tôi muốn gặp cô, nếu tiện, có thể phiền cô cùng tôi đến nhà họ Kiều một chuyến không?"
Lăng Tử Hoan nghi ngờ hỏi: "Chú Hai bảo anh tới à?"
Người nhà họ Kiều biết cô, đại khái chỉ có mỗi chú Hai!
Vệ sĩ tiến lên, giọng nói nghiêm nghị, "Là ba của cậu Hai, ông Kiều Viễn Hiền. Cô Lăng, có tiện không?"
Vừa nghe thấy câu này, lời từ chối của Lăng Tử Hoan liền nghẹn lại bên môi.
Hóa ra là ba của chú Hai, cô vô thức không muốn từ chối!
Mục Nghi ở bên cạnh thấp giọng nhắc nhở, "Đã muộn rồi, nếu đến nhà họ Kiều thì có thể chờ đến ngày mai!"
Vệ sĩ liền liếc anh ta, ra vẻ bằng lòng nhưng không bằng mặt cười nói: "Hình như anh Mục đây đã quên mất trách nhiệm của mình rồi, vệ sĩ riêng của cậu tư Tần bắt đầu quản chuyện giữa nhà họ Lăng và nhà họ Kiều từ bao giờ thế?"
Mục Nghi nhìn xoáy vào anh ta, không hề đáp lại.
Mà vệ sĩ kia cũng không tức giận, chỉ cười nhạt bước tới nói giọng cảnh cáo: "Chẳng lẽ anh Mục cho rằng, chỉ dựa vào sức của một mình anh là có thể ngăn tôi đưa cô Lăng đi?"
"Anh có thể thử xem!" Đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng của Mục Nghi lập tức xoáy vào gương mặt đối phương.
Vệ sĩ thở dài một hơi, chỉ ra phía sau lưng, "Hôm nay tôi cũng không đến một mình. Ông chủ nhà tôi chân thành muốn mời cô Lăng đến nhà họ Kiều làm khách. Anh Mục muốn ngăn cản tôi, liệu đã nghĩ đến hậu quả chưa? Nghiêm khắc mà nói, cậu tư Tần gặp ông chủ nhà tôi cũng phải gọi một tiếng bác hai Kiều. Là một vệ sĩ, anh không sợ vì sai lầm của mình sẽ dẫn đến mâu thuẫn giữa hai nhà Kiều - Tần sao?"
Nói xong, vệ sĩ thầm đắc ý nhìn Mục Nghi, rồi lại lần nữa cúi người đến gần anh ta nói nhỏ: "Anh có thể gánh nổi hậu quả như vậy không?"
Mục Nghi nhất thời im lặng, nhưng rõ ràng trong mắt đã xuất hiện chút dao động.
Lúc này, Lăng Tử Hoan đứng bên cạnh thật lâu, lặng lẽ nhét điện thoại di động vào túi quần.
Cô kéo ống tay áo Mục Nghi, trấn an anh ta: "Không sao, tôi đi cùng bọn họ là được. Ba của chú Hai sẽ không làm gì tôi đâu, tôi đã nhắn chú Hai rồi. Đầu Gỗ, nếu tiện thì anh giúp tôi báo cho ba tôi một tiếng là tôi về nhà hơi muộn nhé."
Lăng Tử Hoan đã sớm nhìn ra, hôm nay đối phương có chuẩn bị mà đến.
Hơn nữa thái độ của người vệ sĩ kia với Mục Nghi rất thô lỗ, cô sợ Đầu Gỗ 𝐱ⓤ.n.🌀 độ.† với anh ta sẽ phải chịu thiệt.
Tuy cô không biết tại sao ba của chú Hai phải tìm mình, nhưng dù sao cũng là người lớn, còn là ba ruột của chú Hai, cô mà không đi thì thật không phải phép.
Nói xong những lời này, Lăng Tử Hoan nhìn vệ sĩ đứng trước mặt mình, kiêu ngạo hất cằm, "Đi thôi, tôi đi cùng các anh."
"Cô..." Mục Nghi cau mày tiến lên, vừa nói được một từ thì Lăng Tử Hoan đã kịp thời quay đầu lại, nở nụ cười rạng rỡ, "Đầu Gỗ, đừng lo. Đừng quên lời tôi dặn đấy nhé."
Lăng Tử Hoan vẫy vẫy tay chào anh ta rồi lập tức đi theo vệ sĩ.
Khoảnh khắc cánh cửa xe mở ra, cô nhóc lập tức sợ hãi vỗ n𝐠*ự*🌜.
Trên xe vẫn còn bốn vệ sĩ cường tráng nữa, quả nhiên vừa rồi cô thỏa hiệp là đúng đắn, nếu không, Đầu Gỗ mà ✖️𝖚п-𝖌 đ-ộ-т với bọn họ thì nhất định sẽ chịu thiệt.
Lăng Tử Hoan đứng cạnh cửa xe, bĩu môi nhìn về phía vệ sĩ mở cửa cho mình, "Đông người thế này, tôi ngồi đâu?"
Cô nhóc cố tình gây khó dễ với anh ta, ai bảo vừa rồi anh ta ăn nói khiến người ta ác cảm như vậy.
← Ch. 1657 | Ch. 1659 → |