← Ch.1642 | Ch.1644 → |
CHƯƠNG 1643: CHÚ HAI, CHÚ CÓ NHỚ CHÁU KHÔNG?
Nghe vậy, người vệ sĩ do dự vài giây rồi lại nói: "Cậu Hai, xe đã chờ sẵn ngoài sân bay rồi!"
"Đi ra!" Lần này, sắc mặt của Kiều Mục đột nhiên sa sầm, ánh mắt rất khó chịu.
Thấy vậy, người vệ sĩ sợ hãi lùi lại phía sau một bước lại liếc Kiều Mục, e ngại trước sự uy nghiêm của anh, im lặng mấy giây rồi vội vàng quay người rời đi.
Rõ ràng, cậu Hai không có ý định quay về với anh ta.
Sau biến cố nho nhỏ này, vẻ mặt u ám của Kiều Mục đã hoàn toàn biến mất ngay khi nhìn thấy bóng người xinh xắn trước mặt.
Ở gần cổng ra, Lăng Tử Hoan đang bước nhanh tới, phía sau cô là bốn vệ sĩ của nhà họ Lăng đang đẩy xe hành lí.
Lăng Tử Hoan mặc một chiếc áo phông màu đen kết hợp với quần short, đi giày đế xuồng bước ra khỏi lối ra. Đôi mắt to đen láy quét qua đám đông đón sân bay, liếc một cái đã nhìn thấy Kiều Mục như hạc đứng giữa bầy gà.
"Chú Hai!!!"
Cô nhóc hét lên một tiếng vui mừng, lon ton chạy ngay tới.
Kiều Mục đứng im tại chỗ nhìn Lăng Tử Hoan chạy tới, tim đập thình thịch.
Trong sân bay có rất nhiều người qua lại, dù ồn ào nhưng tiếng hét chói tai của cô nhóc vẫn khiến nhiều người chú ý.
Thời nay, 🍳*⛎*𝐚*𝐧 ⓗ*ệ giữa cháu gái và chú đều thân thiết như vậy sao?
Bọn họ tận mắt nhìn thấy cô gái nhỏ nhắn sà vào vòng tay của người đàn ông trưởng thành đẹp trai kia, hai người ôm nhau một hồi lâu không chút ngượng ngùng!
Lúc này, Lăng Tử Hoan vòng tay ôm lấy cổ Kiều Mục, nửa người trên áp vào người anh, cọ khẽ khuôn mặt tròn trịa lên trên cổ anh: "Chú Hai, chú Hai, cháu về rồi! Chú có nhớ cháu không?"
Một tay Kiều Mục ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, tay kia vẫn lạnh lùng đút vào túi.
Anh áp khuôn mặt điển trai của vào má cô gái nhỏ, đáp lại với một giọng nói dịu dàng và q·υ·ÿế·n ⓡ·ũ: "Ừ, nhớ."
Lăng Tử Hoan cười hì hì buông anh ra, lúc đứng xuống còn nhún nhảy hai cái, mắt vừa tròn vừa sáng: "Nhớ bao nhiêu?"
Nhớ bao nhiêu?
Muốn nhào vào em mọi lúc mọi nơi, đã đủ chưa hả?!
Nhưng những lời này, Kiều Mục không có mặt mũi nào để nói ra!
Anh đưa tay xoa đầu Lăng Tử Hoan, trên khóe môi mỏng treo một nụ cười c_𝒽ế_† người.
Cảnh tượng này khiến cho mấy vệ sĩ của nhà họ Lăng ở phía sau chỉ muốn tự chọc mắt mình ⓒ●𝒽ế●𝖙 ngay tại chỗ!
Phải làm thế nào đây!
Mối 𝐪𝐮🔼_ⓝ ♓_ệ giữa cô chủ và cậu Hai nhà họ
Kiều, họ nên báo cáo đúng sự thật với ông chủ, hay nên giả vờ như không biết gì hết?
Lăng Tử Hoan không đợi câu trả lời của Kiều Mục, cũng không để trong lòng.
Hai tay cô nhóc lập tức nắm chặt cổ tay anh, nghiêng người nhìn về phía sau Kiều Mục, đột nhiên xụ miệng, lông mày nhíu lại: "Chú Hai? Chỉ một mình chú tới đón cháu thôi à?"
"Không thì nhóc nghĩ sao?"
Lăng Tử Hoan hờn dỗi buông tay ra, hai tay chắp ở phía sau: "Ba cháu đâu? Mẹ cháu đâu?"
Cô đi đã hai năm, vậy mà không ai thèm tới sân bay đón sao?!
Quá đáng quá!
Kiều Mục liếc nhìn khuôn mặt ấm ức không vui của cô, đưa tay nhéo nhẹ má cô nhóc: "Chờ nhóc ở nhà cả rồi, đi thôi."
Lăng Tử Hoan liếc anh một cái, bĩu môi đi theo sau anh.
Nhưng cô gái nhỏ trời sinh sôi nổi, dù có hờn dỗi, chỉ một lúc là sẽ tự hết.
Khi Kiều Mục lái xe rời khỏi sân bay, chưa tới năm phút, Lăng Tử Hoan ở trong xe đã hét lên: "Chú Hai chú Hai, sao nơi này lại biến thành cao ốc rồi?"
"Chú Hai, rạp chiếu phim này mới mở à?"
"Ồ, là công ty của chú Tư!"
Kiều Mục tranh thủ liếc mắt nhìn Lăng Tử Hoan ồn ào, ánh mắt ngập tràn niềm vui và sự nuông chiều.
Cho dù cô rời đi bao lâu, tính tình vẫn hồn nhiên và hoạt bát như vậy, thật tốt!
← Ch. 1642 | Ch. 1644 → |