Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1630

Người Dấu Yêu
Hiện có 1740 chương (chưa hoàn)
Chương 1630
0.00
(0 votes)


Chương (1-1740 )

CHƯƠNG 1630: NHÀ HỌ LÃNH TRỌNG NAM KHINH NỮ

Giờ cơm trưa, phòng bếp nhà họ Tần cũng đầy ắp người.

Mộ Bảo và Nặc Nặc được bảo mẫu chăm sóc trong phòng trẻ, trong lúc đợi người làm dọn thức ăn, chị Ba dùng khuỷu tay huých nhẹ Nghiên Thời Thất ngồi bên cạnh, "Em định bao giờ tái xuất?"

"Chắc nhanh thôi, qua Tết có thể sẽ tham gia một chương trình truyền hình thực tế!"

Chị Ba mừng ra mặt, "Em sẽ tham gia chương trình truyền hình thực tế à? Khi nào lên sóng chị phải xem mới được."

Nghiên Thời Thất trộm nhìn Tần Bách Duật ngồi cạnh mình, sau đó nghiêng đầu thì thầm bên tai Tần Bách Noãn: "Anh Tư cũng sẽ tham gia đấy."

Chị Ba nghe vậy thì bĩu môi, ánh mắt chứa đầy hoài nghi: "Nó tham gia để làm máy lạnh cho chương trình đấy à?"

Nghiên Thời Thất bật cười, nói cứ chờ mà xem, rồi hai người nhìn nhau mỉm cười.

Chiều ba mươi Tết, nhóm người Kiều Mục ăn trưa xong thì lần lượt ra về.

Mười một giờ khuya, TV vẫn đang truyền hình trực tiếp đêm hội mừng xuân.

Quản gia Mạc Quy Hải đeo găng tay đi từ ngoài vào, hồ hởi báo cáo, "Pháo hoa đã được chuẩn bị xong, ông chủ, bà chủ, có muốn ra ngoài góp vui không?"

Nhà tổ ở khu riêng biệt vắng người, lại có vườn cây riêng, dù đốt pháo hoa cũng không ảnh hưởng đến nơi khác.

Tần Bách Ngạn nhìn cậu Tư, hất cằm đề nghị, "Chú Tư, Tiểu Trì, hai chú dẫn Tiểu Thất và Tiểu Noãn đi chơi đi, anh và chị dâu mấy đứa không đi đâu."

Cậu Tư hạ đôi chân đang gác lên nhau xuống, kéo Nghiên Thời Thất dậy, "Cũng được."

Vào mùa đông, nhiệt độ ở Lệ Thành rất thấp.

Khi Nghiên Thời Thất ăn mặc chỉn chu ra khỏi cửa, làn hơi thở ra kết thành sương ngay trước mắt.

Tay cô được Tần Bách Duật nắm lấy và đặt trong túi áo, đi theo Mạc Quy Hải đến bãi đất trống trước vườn.

Chị ba Tần Bách Noãn và Lãnh Dịch Trì đi phía sau họ, có lẽ thời gian đã làm nhạt đi sự ngọt ngào khi yêu, hai người họ không nắm tay nhau, chỉ sánh vai chậm rãi bước đi.

Lãnh Dịch Trì nhìn khoảng cách từ từ giãn ra phía trước, thả chậm bước chân, nhìn sang Tần Bách Noãn, "Tâm trạng đã khá hơn chưa?"

Chị Ba không nhìn anh, sắc mặt hờ hững đáp, "Đỡ nhiều rồi."

Thấy thái độ của vợ lạnh nhạt như vậy, Lãnh Dịch Trì có chút bất lực mà thở dài, "Chẳng qua ông nội muốn có cháu trai quá thôi, không phải không thích Nặc Nặc đâu. Em đừng nghĩ ngợi nhiều quá, tư tưởng của người già khó tránh vẫn còn chút trọng nam khinh nữ, dần rồi sẽ đỡ hơn."

Tần Bách Noãn nghe vậy, hít thở thật sâu, quay sang nhìn anh, nhếch môi cười khấy: "Từ khi Nặc Nặc chào đời đến nay, ông nội bế con bé được mấy lần? Là con gái thì sao, lẽ nào không phải con của nhà họ Lãnh? Thời buổi nào rồi còn trọng nam khinh nữ, đừng nói nhà họ Lãnh không có ngai vàng để thừa kế, dù có ngai vàng, em cũng có thể nuôi nấng Nặc Nặc trở thành nữ hoàng!"

Con gái của Tần Bách Noãn cô không lí nào lại bị khinh thường vì giới tính như thế này.

Tư tưởng cố chấp của người già có lẽ rất khó thay đổi, nhưng cô cũng không phải người ngậm bồ hòn làm ngọt.

Bằng không, cô đã chẳng quyết định đưa Nặc Nặc về Lệ Thành ăn Tết vì thái độ lạnh nhạt quá mức của ông cụ dành cho con bé.

Lãnh Dịch Trì day trán, cũng cảm thấy lực bất tòng tâm. Anh nhíu mày kéo Tần Bách Noãn lại, đứng trong làn gió đêm rét lạnh, rầu rĩ nói: "Tiểu Noãn, đừng như vậy nữa được không! Anh biết em phải chịu ấm ức khi sinh Nặc Nặc, nhưng anh cũng đang rất cố gắng để thay đổi suy nghĩ của ông nội. Em cho anh thêm chút thời gian, được không? Tuổi tác của họ đã lớn, có những suy nghĩ đã thâm căn cố đế rồi, em hãy tin tưởng anh, thời gian lâu rồi họ sẽ nghĩ thoáng hơn mà."

Chương (1-1740 )