Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1631

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1631
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1631: CÔ BA NHÀ HỌ TẦN SẼ KHÔNG MẶC CHO NGƯỜI TA BẮT NẠT ĐÂU

Tần Bách Noãn bị buộc đứng lại trước mặt Lãnh Dịch Trì.

Cô không ngẩng đầu, cụp mắt nhìn xuống tay anh, hồi lâu sau mới buồn bã mỉm cười, "Em cho anh thời gian, vậy đợi đến bao giờ họ đón nhận Nặc Nặc, em mới quay về nhà họ Lãnh."

Nét mặt Lãnh Dịch Trì lập tức thay đổi, chứa đầy vẻ mệt mỏi.

Một bên là người vợ mình yêu thương, một bên là người lớn cố chấp trong nhà.

Anh bị kẹt ở giữa, tiến thoái lưỡng nan!

Lãnh Dịch Trì mím môi im lặng, vuốt v e lòng bàn tay hơi lành lạnh của Tần Bách Noãn, cuối cùng đành phải thỏa hiệp: "Nếu em đã quyết định, vậy đợi qua Tết anh về Đế Kinh trước, nhân dịp này, để mọi người cùng bình tĩnh lại. Nói không chừng ông nội không gặp được Nặc Nặc sẽ bắt đầu nhớ con bé. Đừng lo, quay về rồi anh sẽ xử lí tốt mấy chuyện này."

Tần Bách Noãn nghe vậy, lặng lẽ gạt tay Lãnh Dịch Trì ra.

Cô tiến lên hai bước, cố nén cảm xúc khó chịu trong lòng xuống, ngước nhìn bầu trời đêm trong vắt, nở nụ cười cay đắng.

Yêu sâu đậm đến mấy, cũng không ngăn được những chuyện thường tình trong gia đình.

Chị Ba thầm ngán ngẩm, cô cũng gặp phải vấn đề vớ vẩn mà những cô gái thường gặp sau khi kết hôn.

Sinh con trai hay sinh con gái, từ xưa đã có thành kiến chẳng mấy dễ chịu với bé gái rồi.

Cô buông tiếng thở dài, nhận ra Lãnh Dịch Trì ở phía sau vẫn chưa đuổi theo bèn ngoảnh lại nhìn anh, "Sao còn chưa đi, không phải muốn đi bắn pháo hoa à?"

Lãnh Dịch Trì nhìn cô đăm đăm, cánh môi mỏng khẽ cong lên, "Ừm, đến ngay đây."

Tuy tạm thời hai người chưa tháo gỡ được khúc mắc phía nhà họ Lãnh, nhưng cả hai đều không muốn chuyện này ảnh hưởng đến tình cảm của họ.

Tần Bách Noãn biết chỗ khó của Lãnh Dịch Trì, anh cũng hiểu được sự ấm ức của vợ.

Cuộc sống sau khi cưới quá nhiều chuyện tủn mủn, có lẽ hai bên phải nâng đỡ lẫn nhau, nhường nhịn nhau mới có thể vượt qua được rào cản này.

Lát sau, Nghiên Thời Thất và cậu Tư đã đến khuôn viên nhỏ lát đá bên ngoài khu vườn.

Tay cô được Tần Bách Duật ủ trong túi áo giờ đây đã lấm tấm mồ hôi, khi rút tay ra, mắt cô chợt lóe lên, đưa mắt nhìn ra xa với vẻ hoài nghi, "Vợ chồng chị Ba có phải đang cãi nhau không?"

Tần Bách Duật dịu dàng nhìn động tác co duỗi ngón tay của cô, nói nhỏ nhẹ: "Sao em nhìn ra được?"

Nghiên Thời Thất lắc lắc ngón tay, vừa ngẫm nghĩ vừa nói: "Mấy hôm nay chị Ba ở nhà, thoạt nhìn thì không có gì khác thường, nhưng em cứ thấy chị ấy buồn bã không vui. Nặc Nặc vừa ra đời nửa năm, nhà họ Lãnh đã đồng ý để chị ấy đưa con bé về Lệ Thành ăn Tết, có phải hơi lạ không?"

Đứa bé còn nhỏ thế kia, thường thì người lớn trong nhà đều cố gắng hết sức tránh để bé phải đi lại vất vả.

Giống như mấy hôm trước ông ngoại thường xuyên gọi video call qua, dặn dò cô không cần đưa Mộ Bảo về Đế Kinh.

Tuy ông rất yêu thích Mộ Bảo, nhưng cũng nghĩ cho Mộ Bảo trước tiên, sợ thằng bé đi đường vất vả rồi bị ốm.

Tần Bách Duật lại kéo tay Nghiên Thời Thất bỏ trở lại vào túi áo khoác của mình, sau đó quay lại nhìn về phía chị Ba, thấp giọng nói: "Trong ba thế hệ của nhà họ Lãnh, con Cả đời nào cũng là con trai. Sơ Nặc đã phá vỡ truyền thống của nhà họ Lãnh, chắc ông cụ nhất thời chưa chấp nhận được. Không sao, dù nhà họ Lãnh không cần đứa cháu gái này, chị Ba và nhà họ Tần cũng nuôi được."

Nghiên Thời Thất kinh ngạc nhíu mày: "Con gái có gì không tốt? Nhà họ Lãnh sao lại không cần chứ?"

"Anh nói hơi quá, tốt xấu gì cũng là cháu gái trưởng đầu tiên của nhà họ Lãnh, không đến mức không cần con bé đâu."

Giọng nói của anh đầy bình tĩnh, nhìn sang thấy khuôn mặt thoáng lo lắng của Nghiên Thời Thất bèn xoa nắn ngón tay cô, "Mấy chuyện này chúng ta không giúp được gì đâu. 🍳υ*ⓐ*ⓝ h*ệ với nhà chồng sau khi cưới, chỉ có thể để chị Ba tự mình giải quyết. Không cần lo lắng thay họ, cô Ba nhà họ Tần sẽ không nhẫn nhịn mặc cho người khác bắt nạt đâu."

Chương (1-2252)