Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1628

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1628
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1628: TỪ KHI RUNG ĐỘNG, ĐẾN TUỔI CỔ LAI HI

Nghiên Thời Thất nhìn vào mắt anh, khẽ lắc đầu, "Không lạnh, anh còn nhớ chiếc bàn kia không?"

Tần Bách Duật nhìn theo, khuôn mặt khôi ngô góc cạnh thấp thoáng nét cười, mắt lóe lên một tia hẹp hòi, "Ừm, ngay trên chiếc bàn đó, em đã nhắn tin cho Tống Kỳ Ngự ngay trước mặt anh."

Nghiên Thời Thất: "..."

Cô hạ cánh tay xuống, vòng một tay ra sau lưng ôm lấy anh, sẵn tiện nhéo anh một cái, bật cười: "Sao anh vẫn còn nhớ kỹ thế hả?"

Anh thu hồi tầm mắt, cụp mắt nhìn cô, khẽ cúi đầu, ôn tồn nói: "Chuyện liên quan đến em đều rất khó quên!"

Câu nói này, mang hai ý nghĩa.

Nghiên Thời Thất bất giác cắn môi, ngón tay giữ lấy bên hông áo anh, chỉ cười mà không đáp.

Cô cũng ghi nhớ từng chi tiết giữa cô và anh, cũng biết rõ sức hút của Tần Bách Duật có thể khiến trái tim cô lỗi nhịp bất cứ lúc nào.

Cho dù có qua bao lâu, tình cảm hoạn nạn có nhau thế này sẽ không tan biến, ngược lại sẽ càng thêm nồng nàn.

"Hôm nay vừa mới hết thời gian ở cữ đã chạy ra ngoài, có thấy khó chịu trong người không?"

Tần Bách Duật ôm vai cô, ánh mắt dịu dàng dừng lại trên khuôn mặt trắng trẻo điềm đạm của cô.

Nghiên Thời Thất thản nhiên lắc đầu, "Em hồi phục rất tốt, không có gì khó chịu cả. Khoảng thời gian này ngày nào cũng ru rú trong nhà, nói thật em cũng hơi muốn quay lại làm việc trước thời hạn rồi."

"Không vội, nghỉ ngơi thêm đã, đợi qua Tết rồi hãy đi làm lại."

Nghiên Thời Thất và anh nhìn nhau cười, şℹ️ế·† 𝖈·♓·ặ·ⓣ vòng tay, cô nhẹ nhàng tựa đầu lên vai anh, hưởng thụ khoảnh khắc bình yên sau bữa trưa.

Trên đường về, giai điệu du dương của bài hát "Bressanone" lại vang lên trong xe, hệt như hôm qua.

Nhạc dạo vừa vang lên, hình ảnh đã tức khắc hiện lên trong đầu.

Cùng lúc đó, Nghiên Thời Thất liếc nhìn Tần Bách Duật đang điều khiển xe bằng một tay, tay còn lại đang nắm tay cô, giống hệt như đêm đầu tiên họ nắm tay nhau.

Tuyệt thật!

Trong khoảnh khắc này, cô có một ước nguyện, mong rằng tình yêu của cô và anh Tư sẽ kéo dài từ khi rung động... đến tuổi cổ lai hi*.

*Ý chỉ tình yêu bền lâu, bên nhau đến bạc đầu.

***

Chớp mắt, Tết đã cận kề.

Một năm mới nữa lại đến, năm nay không bôn ba bận rộn ở nước ngoài như năm ngoái.

Ngày hai mươi ba tháng Chạp, Nghiên Thời Thất và anh Tư đưa Mộ Bảo về nhà tổ của nhà họ Tần.

Xuân năm nay, phải quây quần với người nhà đón Tết.

Bầu không khí ở nhà tổ vui vẻ hài hòa.

Còn chưa đến Tết, người làm đã trang trí ngôi nhà thật tỉ mỉ, niềm vui của ngày Tết cũng ngập tràn trong không khí.

Lúc này, anh cả Tần Bách Ngạn đang ngồi ngoài phòng khách, một tay bế Mộ Bảo, một tay đang lật ảnh kỷ niệm một trăm ngày tuổi vừa chụp cách đây không lâu của bé.

Nghiên Thời Thất và chị dâu Cả ngồi bên cạnh mỉm cười nhìn cảnh này, không ai lên tiếng quấy rầy.

Gần giữa trưa, cậu Tư mặc áo khoác dạ mỏng dáng dài về đến nhà, đi theo phía sau anh còn có hai người nữa.

"Chị Ba!" Nghiên Thời Thất vừa thấy chị ba Tần Bách Noãn liền mừng rỡ đứng dậy.

Tần Bách Noãn bế con gái trong lòng, anh rể ba Lãnh Dịch Trì đi bên cạnh chị.

Chị dâu Cả cũng vui vẻ đi đến trước mặt, đón lấy đứa bé: "Ôi chao, Tiểu Nặc Nặc về rồi, để bác bế nào."

Lãnh Sơ Nặc là tên của con gái chị Ba, lớn hơn Mộ Bảo nửa tuổi, khi được chuyển sang vòng tay của Dung Khanh còn hồ hởi í a íới.

Nghiên Thời Thất tiến lên nắm lấy tay chị Ba, quan sát chị thật kĩ: "Chị Ba, hôm nay về rồi còn đi nữa không?"

Lãnh Dịch Trì cởi áo khoác đưa cho người làm, quay lại cười nói: "Đón Tết xong mới đi, năm nay ở lại Lệ Thành ăn Tết."

Chương (1-2252)