Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1627

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1627
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1627: QUỸ MỘ THỜI

Liên Trinh bật cười lúng túng.

Viện trưởng giao cho anh làm việc này, hiển nhiên là muốn lợi dụng ⓠ𝖚🔼_𝓃 𝐡_ệ của anh và Tiểu Thập Thất để giành được nhiều vốn tài trợ nghiên cứu hơn.

Đúng là lão cáo già!

Tần Bách Duật nghe nói như vậy cũng không đổi sắc mặt, khẽ cong môi trầm giọng nói: "Chi phí cho Viện Nghiên cứu, sau này hằng năm sẽ được trích định kỳ từ quỹ đặc biệt của Tần thị. Nếu không đủ dùng, có thể liên lạc với người phụ trách của quỹ bất cứ lúc nào, họ sẽ căn cứ theo nhu cầu để cấp vốn."

Liên Trinh rất bất ngờ, trong mắt đầy cảm kích, "Tần thị có quỹ đầu tư riêng sao?"

"Ừm, Quỹ Mộ Thời, vừa thành lập chưa lâu."

Liên Trinh có chút cảm động, nhìn Tần Bách Duật ngồi đối diện một lúc lâu cũng không lên tiếng.

Anh biết con của Tiểu Thập Thất tên là Tần Mộ Thời.

Mới một tháng ngắn ngủi, Tần Bách Duật đã dùng tên của đứa bé để đặt cho quỹ đầu tư rồi.

Những gì Tần Bách Duật bỏ ra cho gia đình có lúc thật đáng ngưỡng mộ và kính trọng.

Ở bàn bên kia, Nghiên Thời Thất và Nghiên Thời Dương ngồi đối diện nhau, cô gọi hai cốc nước ép mới, nhìn cậu thiếu niên hỏi: "Thẻ chị đưa, đến nay em vẫn chưa dùng à?"

Định kỳ mỗi tháng cô đều chuyển một trăm nghìn tệ vào tấm thẻ đó, nhưng bao lâu nay chưa từng nhận được tin nhắn thông báo rút tiền hoặc thanh toán nào.

Không cần nghĩ nhiều, cô cũng biết chắc hẳn là do lòng tự trọng của Thời Dương.

Nghiên Thời Dương đang ôm cốc nước trái cây bằng cả hai tay, cúi xuống lắc đầu, "Tiền trong nhà đủ dùng, nên em không động vào tấm thẻ đó."

Nghiên Thời Thất nhìn dáng vẻ cúi gằm mặt của Nghiên Thời Dương, vỗ lên cổ tay cậu với vẻ bất lực, "Thời Dương, mới vài tháng không gặp, sao em lại xa cách với chị thế? Trị bệnh cần tiêu rất nhiều tiền, cuộc sống đâu đâu cũng cần đến tiền, trong nhà cũng còn ít tài sản, cũng đâu thể để miệng ăn núi lở được."

Nghiên Thời Dương ngẩng lên, cắn môi, ấp úng, "Chị, không phải em xa cách chị, tiền em vẫn để dành, không phải không muốn dùng, mà là... không muốn dùng cho họ."

Câu trả lời này làm cho Nghiên Thời Thất hiểu được sự ương bướng trong mắt cậu.

Có lẽ vẫn còn giữ trong lòng những chuyện xảy ra trong quá khứ nên mới cố chấp không chịu lấy số tiền cô cho ra để đỡ đần gia đình.

Nghiên Thời Thất buông tiếng thở dài, nhìn chằm chằm khuôn mặt Nghiên Thời Dương, dịu dàng nói: "Đều là người nhà của em, cần gì phải rạch ròi đến thế. Thời Dương, tất cả đều qua rồi, chị là chị gái của em, chỉ mong có thể thấy em sống thoải mái vui vẻ một chút. Bất luận lúc trước đã xảy ra chuyện gì thì cũng đã qua lâu rồi, con người phải nhìn về phía trước, biết không?"

Nghiên Thời Dương nhìn cô, lát sau ngoan ngoãn gật đầu, "Chị yên tâm, em có chừng mực mà. Vả lại cậu Út cũng có nói, Viện Nghiên cứu của cậu ấy đang cần một vài nhân tài IT. Đợi nửa năm nữa, cậu ấy sẽ đưa em vào Viện Nghiên cứu thực tập, em nghĩ tương lai của mình cũng xán lạn lắm, hì hì!"

Thấy Nghiên Thời Dương cười ngô nghê, lòng Nghiên Thời Thất cũng mềm đi rất nhiều.

Cô dặn dò thêm vài câu, nhóm đàn ông ở bàn bên cạnh cũng vừa bàn xong công việc.

Lát sau, bốn người họ đến nhà hàng Nghi Nam dùng bữa.

Gần một rưỡi chiều, Liên Trinh dẫn Nghiên Thời Dương rời khỏi nhà hàng trước.

Trước khi tạm biệt, họ hẹn khi nào rảnh sẽ đến Vịnh Lâm Hồ thăm Mộ Bảo.

Sau khi tiễn cậu Út và Thời Dương ra về, Nghiên Thời Thất và cậu Tư đến sân vườn ngoài trời của nhà hàng.

Cô ôm cánh tay trái, nhìn về phía chiếc bàn ở giữa.

Đó là vị trí cô và anh Tư ngồi khi lần đầu cùng đến đây ăn cơm.

Cơn gió thoảng qua gò má, lay động lọn tóc bên vành tai cô.

Tần Bách Duật thấy cô ôm cánh tay bèn ôm lấy cô, xoa nhẹ vai cô: "Lạnh à?"

Chương (1-2252)