Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1626

Người Dấu Yêu
Hiện có 1740 chương (chưa hoàn)
Chương 1626
0.00
(0 votes)


Chương (1-1740 )

CHƯƠNG 1626: NGHIÊN THỜI DƯƠNG ĐÃ VỀ LỆ THÀNH

Liên Trinh nhìn theo cô, đúng lúc trông thấy bóng người đang vội vàng chạy từ bên ngoài tòa nhà tới.

Anh nhếch môi cười: "Chẳng phải đã tới rồi sao!"

Thì ra là Nghiên Thời Dương.

Liên Trinh nhìn cậu Tư phía đối diện, lên tiếng giải thích: "Thời Dương về Lệ Thành rồi, hôm nay nó không có tiết nên tôi nhân tiện gọi tới luôn."

Tần Bách Duật khẽ gật đầu, ánh mắt ấm áp: "Cũng được, trưa nay cùng ăn cơm đi!"

Liên Trinh cũng tạm yên tâm khi thấy anh không có vẻ khó chịu.

Nhân lúc Nghiên Thời Dương vẫn chưa vào, Nghiên Thời Thất quay sang nhìn Liên Trinh và hỏi: "Dạo này thằng bé thế nào? Lúc trước thằng bé nghỉ học về quê, sau đó cháu dưỡng thai ở nhà, thỉnh thoảng gửi tin nhắn nhưng thằng bé chỉ khoe chuyện tốt không kể chuyện xấu, nói rằng sống rất tốt. Có tốt thật không?"

Cô không hỏi thăm bệnh tình của Nghiên Quân, ngay cả tình hình bà Liên gần đây cũng không biết rõ.

Có lẽ bây giờ mối liên hệ giữa cô và nhà họ

Nghiên chính là Thời Dương và cậu Út.

Lúc này, Liên Trinh nghe thấy câu hỏi của cô thì khẽ thở dài: "Không tốt cũng chẳng tệ."

"Bệnh tình của anh rể đã ổn định rồi, bây giờ đang tĩnh dưỡng ở quê với chị Cả, cuộc sống an ổn. Lần này Thời Dương về, cậu đã làm thủ tục cho nó đi học lại, dù thế nào cũng phải hoàn thành việc học."

Trong lúc mọi người đang nói chuyện, Nghiên Thời Dương đã vội vã đi tới chỗ họ.

Sau biến cố gia đình, gương mặt cậu đã bớt đi vẻ ngây ngô non nớt ngày xưa, thoạt nhìn đã trưởng thành và chững chạc hơn không ít.

Giờ phút này Nghiên Thời Dương đứng trước bàn, nhếch miệng cười để lộ hai chiếc răng thỏ: "Chị, anh rể, cậu Út, vì tắc đường nên cháu đến muộn."

"Thời Dương, qua đây ngồi."

Nghiên Thời Thất giơ tay vẫy, nhìn chàng trai trước mặt không chớp mắt.

Cậu đen đi nhiều, cũng gầy hơn, trong đôi mắt trong veo cũng nhuốm vẻ u buồn sau năm tháng lắng đọng.

Nghiên Thời Dương ngồi cạnh Liên Trinh, vừa ngước mắt thì nghe thấy cậu Út hỏi: "Đi từ trường tới đây à?"

Cậu gật đầu, vẻ mặt hơi dè dặt: "Vâng, hôm qua Cương An đã sắp xếp ký túc xá xong xuôi, cháu chuyển vào rồi."

Nghiên Thời Thất rất khó chịu khi thấy Nghiên Thời Dương câu nệ dè dặt như thế.

Cuối cùng chàng trai đã từng rạng rỡ như ánh mặt trời đã bị cuộc sống mài mòn nét vui tươi, vô tư.

Nghiên Thời Thất nhếch môi không nói, ánh mắt long lanh. Trong lúc đó, cô nhìn thấy cặp tài liệu treo trên lưng ghế của cậu Út.

Cô nhớ là cậu út bảo tìm anh Tư có việc, thế là ngẫm nghĩ giây lát rồi đề nghị: "Cậu Út, hai người bàn chuyện công việc trước đi, cháu và Thời Dương sang bên kia ngồi một lát."

Nghiên Thời Thất không đợi anh trả lời đã ra hiệu cho Nghiên Thời Dương đi sang vị trí trống bên cạnh.

Sau khi hai chị em đi khỏi, Liên Trinh nhìn theo bóng lưng bọn họ thở dài: "Bây giờ thằng nhóc Thời Dương này tâm sự hơi nặng nề, bị sốc nặng sau biến cố gia đình, cũng may là nó vẫn biết rõ phải trái."

Nói rồi Liên Trinh lấy một tập hồ sơ phô tô trong cặp tài liệu phía sau đưa cho Tần Bách Duật phía đối diện: "Cậu Tư, đây là hóa đơn chi tiêu, vận hành và bảo trì trong nửa năm của Viện Nghiên cứu, bao gồm tất cả chi phí tổn thất của các hạng mục nghiên cứu đều được ghi trên này."

Sau khi nghe xong, Tần Bách Duật cụp mắt nhìn tài liệu được Liên Trinh đẩy tới rồi lẳng lặng nhìn anh: "Không cần phải phiền phức như vậy đâu, Viện Nghiên cứu cứ tự do sử dụng chi phí đã được tài trợ."

Liên Trinh trịnh trọng lắc đầu: "Nhờ có sự giúp đỡ của cậu, Viện Nghiên cứu mới có thể tiến hành các nghiên cứu chuyên môn một cách vững vàng. Những hóa đơn rõ ràng chi tiết này cũng là do Viện trưởng bảo tôi đưa cho cậu. Ông ấy còn nhờ tôi chuyển lời cho cậu, có thể là chi phí tài trợ trong năm tới... cần tăng thêm một chút."

Chương (1-1740 )