← Ch.1624 | Ch.1626 → |
CHƯƠNG 1625: NĂM THÁNG BÌNH YÊN
Sau khi tạm biệt Dung Khanh, Nghiên Thời Thất đi thẳng ra cửa.
Cô tắm trong ánh nắng mặt trời, làn gió nhẹ đã lâu chưa được tiếp xúc thoảng qua gò má khiến cô cảm thấy thư thái, trên gương mặt vẽ ra một nụ cười.
Trước khi ra khỏi biệt thự, Nghiên Thời Thất ngoảnh đầu nhìn về phía phòng khách, vẫn có thể loáng thoáng trông thấy bóng dáng chị dâu đang bế Mộ Bảo đi lại.
Có lẽ đây chính là cuộc sống mà mọi người đều ao ước.
Có người thân bên cạnh, năm tháng bình yên.
Tại quán cà phê Seven.
Nghiên Thời Thất xuống xe đã là hơn mười một giờ trưa.
Cô đeo kính, quen đường quen lối đi vào sảnh lớn.
Hiện tại vẫn đang giờ làm việc, trong quán cà phê không đông khách lắm.
Nghiên Thời Thất nhìn qua kính mắt tìm kiếm một vòng, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy Liên Trinh ở góc khuất bên cửa sổ kính.
Mấy tháng không gặp, khí chất nho nhã trên người anh vẫn toát ra vẻ lịch lãm nhã nhặn.
Nghiên Thời Thất thong thả tiến đến, vừa mới đi được hai bước, chỗ cửa ra vào phía sau bỗng vang lên tiếng chào: "Chào Tổng Giám đốc Tần."
Cô dừng chân, quay đầu nhìn lại, bất ngờ chạm trán Tần Bách Duật đang bước trên ánh sáng đi tới.
Trước giờ anh hay mặc trang phục màu đen, nhưng hôm nay lại khác.
Xung quanh cổ áo sơ mi đen như mực được điểm xuyết một vòng hoa văn nhỏ tao nhã màu trắng bạc.
Áo sơ mi được xắn lên tận khuỷu tay, để lộ chiếc đồng hồ tinh xảo.
Cô ở nhà rảnh rỗi một thời gian dài, đã quen dáng vẻ thoải mái của anh khi ở nhà.
Giờ đây bỗng dưng nhìn thấy một Tần Bách Duật này vừa phóng khoáng lại vừa không mất đi phong thái trang trọng, nụ cười trên môi Nghiên Thời Thất dần rạng rỡ.
Ánh nắng chói chang bên ngoài ô cửa sổ kính sáng sủa rọi xuống sàn nhà lát đá hoa.
Nghiên Thời Thất đứng im tại chỗ không nhúc nhích, ngắm nhìn bóng dáng Tần Bách Duật đang tới gần, nhất thời quên cả phản ứng.
Anh Tư gật đầu với nhân viên bên cạnh, vừa ngước mắt đã trông thấy Nghiên Thời Thất ở ngay trước mặt.
Tần Bách Duật cong môi nở nụ cười thản nhiên, bước lên phía trước. Anh đứng lại, chìa tay đỡ gọng kính đã tuột xuống sống mũi cô: "Em tới lúc nào thế?"
Nghiên Thời Thất chợt tỉnh táo lại trong nháy mắt. Khi ngẩng đầu, cô bỗng sa vào đôi mắt sâu thăm thẳm của anh. Cô dịu dàng đáp: "Em vừa mới tới, cậu Út cũng tìm anh à?"
"Ừ, qua đó thôi!"
Tần Bách Duật nắm tay cô, sóng vai đi về phía góc khuất.
Cảnh tượng này đã lọt vào mắt tất cả những người đang có mặt ở đây.
Nói thế nào nhỉ?
Trên đời này có rất nhiều người đàn ông tốt, nhiều người phụ nữ tốt.
Nhưng cặp đôi vẫn yêu nhau như thuở ban đầu thì cho đến bây giờ bọn họ chỉ thấy Tổng Giám đốc Tần và Nghiên Thời Thất mà thôi.
Thật ra Liên Trinh ngồi bên cửa sổ cách đó không xa vẫn nhìn theo Nghiên Thời Thất từ lúc cô xuống xe.
Lâu ngày không gặp, cô vẫn là Tiểu Thập Thất dịu dàng đáng yêu trong ấn tượng của anh.
Khi vợ chồng họ nắm tay nhau đi tới, Liên Trinh đứng dậy đón tiếp: "Cậu tư Tần, Tiểu Thập Thất, lâu rồi không gặp!"
Nghiên Thời Thất tiện tay tháo kính ra, ánh mắt tràn ngập vui vẻ: "Cậu Út, cậu về bao giờ vậy?"
Cô nhớ mang máng là ngày thứ hai sau lễ cưới của cô và anh Tư, cậu Út đã cùng một nhóm bác sĩ ra nước ngoài làm nghiên cứu, ấy mà mới chớp mắt đã qua nửa năm.
Liên Trinh mời hai người ngồi, sau đó mỉm cười nho nhã: "Về từ tuần trước. Đúng lúc hôm nay cậu tìm cậu Tư có việc, lại nghe nói cháu đã hết kỳ ở cữ nên muốn hẹn luôn cả hai."
"Trưa nay chúng ta cùng ăn cơm nhé? Nếu không cậu lại bận rộn thì chẳng biết lần tới gặp nhau là khi nào!"
Nghiên Thời Thất mỉm cười đề nghị, Liên Trinh không từ chối, chỉ im lặng giây lát rồi nói thêm: "Cũng được, lát nữa còn một người tới, nó cũng rất nhớ cháu."
"Ai thế ạ?" Nghiên Thời Thất tò mò nhìn Liên Trinh rồi bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ.
← Ch. 1624 | Ch. 1626 → |