Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1616

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1616
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1616: KIỀU MỤC LÀM CHA ĐỠ ĐẦU

Nghiên Thời Thất không còn sức nói chuyện nữa mà chỉ vùi mặt vào khuỷu tay anh, chầm chậm lắc đầu.

Khi ở trong phòng sinh, cô đã khóc, cũng đã đau, nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy anh là lập tức như được ăn mật.

Một lát sau, cậu tư Tần theo y tá đẩy Nghiên Thời Thất về phòng bệnh.

Y tá còn lại trong phòng sinh liếc nhìn đứa bé vừa được quấn tã cẩn thận rồi trố mắt nhìn nhau không biết làm sao.

Là một người cha, không phải anh nên nhìn con mình trước đã sao?

Chị dâu cả Dung Khanh cảm động lau lau mắt, lúc nhận em bé từ tay y tá thì không kìm được, lại mừng đến ứa nước mắt.

Anh cả Tần Bách Ngạn cũng nhìn đứa bé đang quấn tã bằng ánh mắt đầy vui vẻ, có lẽ vì vừa mới sinh nên làn da của bé non mịn vô cùng, trăng trắng đỏ hồng.

Hơi thở anh run run, lặng lẽ dùng hai ngón tay vén tã lên nhìn thử rồi lập tức nhướng mày mừng rỡ, thật sự là con trai!

Lúc này, mấy anh em khác cũng rối rít xúm lại, thật đúng là không dễ mới chờ được ông vua con này!

Kiều Mục đứng sau lưng Tần Bách Ngạn, gác cằm lên vai anh cả Tần cười đầy yêu thương rồi trêu chọc: "Bé con, gọi ba nuôi đi!"

Lăng Vạn Hình, Hàn Vân Đình với Mặc Lương Vũ ở bên cạnh cạn lời: "..."

Đúng là không thể nhìn nổi!

Mười giờ sáng, sức khỏe của Nghiên Thời Thất phục hồi được chút ít.

Cô nằm trên giường bệnh, em bé nằm ngủ say ngay trong vòng tay cô.

Cái cảm giác mới lạ này khiến tất cả sự chú ý của cô đều dồn vào con, mà Tần Bách Duật thì ngồi bên giường nhìn cô đầy trìu mến.

Trên bệ cửa sổ cùng mặt bàn trong phòng bệnh cao cấp bày la liệt đồ dùng của trẻ sơ sinh cùng các hộp quà.

Lúc này, Lăng Vạn Hình nâng tay nhìn đồng hồ, tiện thể móc chìa khóa điện tử ra khỏi túi rồi đi đến bên giường, nói: "Chú Tư, em dâu, công ty còn có việc nên không ở đây với hai em được nữa. Đây là quà gặp mặt anh chuẩn bị cho bé con, một căn chung cư ở Hương Tuyền Mân Côi, hai em thay mặt thằng bé nhận trước đi."

Nghiên Thời Thất giật mình, cảm thấy món quà này quả là quý quá mức, nhưng cô còn chưa lên tiếng thì Tần Bách Duật đã tiện tay nhận lấy, "Cảm ơn anh."

Lăng Vạn Hình hài lòng mỉm cười, lại dặn dò Nghiên Thời Thất nghỉ ngơi cho khỏe rồi về trước.

Mọi người vẫn ngồi tán gẫu trên ghế sô pha ở bên cạnh cười nói: "Vẫn là anh Cả ra tay hào phóng."

Mặc Lương Vũ mím môi gật đầu theo bản năng, rồi buồn rầu lẩm bẩm: "Anh Cả tặng chung cư, sao nghĩ kiểu gì cũng thấy em tặng xe thể thao có vẻ hơi keo kiệt nhỉ?"

Ưng Phi Phi, Thành Nghiệp Nam: "..."

Nghe vậy, Hàn Vân Đình vuốt hàng mày rậm, thở dài nói: "Thế chẳng phải tôi cho em bé ba mươi bộ quần áo sơ sinh càng bủn xỉn hơn à?"

Ưng Phi Phi, Thành Nghiệp Nam: "..."

Kiều Mục gác chân lên bàn trà, hất cằm chậc lưỡi tự mãn, "Tôi tặng cho con nuôi tôi 10% cổ phần của Kiều thị, theo ước tính giá thị trường thì sắp vượt trăm triệu rồi."

Ưng Phi Phi lập tức giấu kín khóa trường mệnh dành cho em bé vào trong ⓝ·🌀ự·𝖈, Thành Nghiệp Nam thì г𝖚●ռ 𝖗ẩ●𝖞 nhìn chiếc xe đẩy trẻ sơ sinh mình để trong góc.

Này đều là cái mọe gì chứ!

Trong phòng bệnh, sau một phen so sánh hơn thua với nhau, Nghiên Thời Thất nằm trên giường dở khóc dở cười.

Cô cúi nhìn bánh bao nhỏ mềm như bông cạnh п●🌀●ự●ⓒ mình, ánh mắt tràn đầy vẻ dịu dàng của người mẹ.

Bạn bè người thân vẫn còn đang trêu ghẹo lẫn nhau, cô mỉm cười ngước nhìn Tần Bách Duật ở bên giường rồi chầm chậm nâng tay lên.

Đầu ngón tay được người kia cầm lấy, cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay anh, Nghiên Thời Thất hỏi nhỏ: "Đã nghĩ ra tên của con chưa?"

Tần Bách Duật nhếch môi, cúi đầu nâng một tay lên vuốt v e gò má cô, "Ừ, nghĩ xong rồi."

"Tên là gì?" Hoa đào trong mắt Nghiên Thời Thất lập tức nở rộ.

Chương (1-2252)