Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1617

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1617
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1617: TẦN MỘ THỜI, TẦN MỘ THẤT!

Tần Bách Duật đưa tay Nghiên Thời Thất lên môi hôn, ngay sau đó là giọng nói chân thành truyền đến, "Tần Mộ Thời, Mộ trong ái mộ, Thời trong

Thời Thất."

Vừa nghe xong, đôi mắt đong đầy cảm xúc của Nghiên Thời Thất lập tức long lanh ánh nước.

Tần Mộ Thời... Tần Mộ Thời...

Là Tiểu Mộ của cô và anh Tư.

Tầm mắt của Nghiên Thời Thất chuyển từ Tần Bách Duật sang bánh bao nhỏ, nhìn đi nhìn lại rồi dịu dàng hỏi: "Có biệt danh không?"

"Em đặt đi, nhé?"

Tần Bách Duật nhẹ nhàng vuốt v e tay cô, theo tầm mắt cô cùng nhìn về bánh bao nhỏ đang ngủ say.

Nghiên Thời Thất trầm ngâm giây lát, sau đó mắt sáng lên, "Gọi là Mộ Bảo được không?"

Tần Bách Duật lập tức gật đầu, "Được, gọi là Mộ Bảo đi."

Ngày 15 tháng 9, kỷ niệm tròn một năm ngày kết hôn của hai người, Mộ Bảo ra đời.

Cái tên Tần Mộ Thời này, vừa nghe xong Nghiên Thời Thất liền biết dụng ý của anh Tư.

Lấy họ của anh, lại thêm tên của em; dùng tên của em khắc vào trái tim anh.

Lúc này Nghiên Thời Thất còn chưa biết, trong tương lai bọn họ sẽ còn chào đón thêm một bánh bao nhỏ nữa, là con gái, tên gọi Tần Mộ Thất.

Mười ngày sau, Nghiên Thời Thất xuất viện.

Vì cô sinh thường nên phục hồi sau sinh khá tốt.

Sau khi từ bệnh viện Lệ Thành trở lại Vịnh Lâm Hồ, mỗi ngày Mộ Bảo đều có chuyên gia dinh dưỡng cùng chị Nguyệt chăm sóc, nhờ vậy cô đỡ phải bận tâm hơn rất nhiều.

Mười giờ trưa, Nghiên Thời Thất đang nịt eo trong phòng thay đồ.

Thi thoảng cô lại sờ vào lớp da bên hông, cong mắt mỉm cười.

Tinh chất mà Thương Lục cho cô rất có tác dụng, quả thật eo của cô không có lấy một vết rạn bầu nào.

Sau khi nịt bụng xong, Nghiên Thời Thất sửa sang lại quần áo ngủ, vừa quay lại phòng ngủ liền nghe thấy chuông điện thoại vang lên.

Người gọi tới là anh rể Lôi Duệ Tu.

Nghiên Thời Thất mỉm cười nhận điện thoại, "Anh rể!"

Lúc này, Lôi Duệ Tu ở đầu dây bên kia như trút được gánh nặng mà thở phào một hơi, giọng nói mang theo vui 𝐬ư●ớⓝ●ⓖ: "Tiểu Thất, Tranh Tranh sinh rồi, là con gái."

"Woa!" Nghiên Thời Thất lập tức vui ra mặt, "Chúc mừng anh rể có con gái yêu, Tranh Tranh đâu? Chị ấy có khỏe không?!"

Nghiên Thời Thất cực vui vẻ, tính nhẩm thì hai anh em sinh kém nhau mười ngày.

Lôi Duệ Tu trầm mặc giây lát mới lên tiếng: "Cô ấy ổn, sinh mổ xong đã ngủ rồi. Không cần lo lắng, hai mẹ con đều bình an, em nói một tiếng với chú Tư giúp anh nhé, anh về phòng bệnh chăm sóc hai mẹ con trước!"

"Vâng, anh nhớ chăm sóc Tranh Tranh cẩn thận nhé, anh rể vất vả rồi."

Lôi Duệ Tu đáp lại một câu 'không vất vả' rồi vội vàng cúp điện thoại.

Tranh Tranh sinh nở không quá thuận lợi, vì xương chậu hẹp nên không thể không chọn cách sinh mổ.

Nhìn cảnh cô bị đẩy từ phòng bệnh ra, Lôi Duệ Tu đau lòng khôn xiết.

May mà ông Trời phù hộ, mẹ tròn con vuông.

Nghiên Thời Thất đứng trong phòng ngủ cầm điện thoại cười thật tươi, một lát sau, mắt cô lóe sáng, rồi đi sang phòng em bé ở bên cạnh.

Chị Nguyệt đang ngồi bên cũi trẻ em, cầm đồ chơi trêu chọc Mộ Bảo.

Nghe thấy tiếng mở cửa, cô ấy vội đứng lên cười ôn hòa, "Cô chủ!"

Nghiên Thời Thất nhẹ nhàng đi tới, xem xét chiếc cũi trẻ em rồi cảm kích nói với chị Nguyệt: "Chị Vương, thời gian này chị vất vả quá."

"Không vất vả, Mộ Bảo rất ngoan, tôi đã chăm sóc biết bao nhiêu trẻ con, em bé ít khóc quấy như cậu bé đúng là hiếm thấy."

Nghiên Thời Thất nhìn về phía cũi bằng ánh mắt đầy trìu mến, cô cúi người chạm vào má Mộ Bảo.

Nhìn thấy cảnh này, chị Nguyệt không lên tiếng quấy rầy nữa mà xoay người rời phòng trẻ, lúc đi còn tiện tay đóng cửa lại.

Nghiên Thời Thất ngồi xuống chiếc ghế thấp, ngắm nghía Mộ Bảo từng li từng tí qua thành cũi.

Có lẽ vì là con mình sinh ra, nên nhìn kiểu gì cũng thấy khuôn mặt tròn nhỏ nhắn kia của Mộ Bảo thật xinh đẹp.

Theo từng ngày qua đi, các đường nét trên gương mặt cậu bé cũng lớn hơn một chút so với lúc mới sinh.

Hai người nằm ngửa, quần áo xem như vẫn gọn gàng.

Chỉ có vài chiếc cúc trên cổ áo sơ mi của anh đã nới lỏng ra, toát lên vẻ lười biếng thường ngày.

Lúc này anh Tư Tần đang nằm nghiêng, hai tay chống gáy, bắt được động tác Nghiên Thời Thất xoa xoa cổ tay, nhếch môi mỏng đầy ý xấu: "Mệt à?"

Nghiên Thời Thất nhăn nhó liếc xéo anh, tức giận lẩm bẩm: "Không tin thì anh thử xem."

Nghe vậy, anh nắm lấy cổ tay cô, xoa nắn, sau đó kéo cô vào lòng mình, giọng khàn khàn từ tính nói bên tai cô: "Vất vả rồi, bà Tần!"

Nghiên Thời Thất vẻ mặt nghiêm túc, nói đâu ra đấy: "Thật sự rất vất vả!"

Nụ cười trên đôi môi mỏng của anh càng sâu, nhìn cô nhưng không nói gì.

Chương (1-2252)