← Ch.1614 | Ch.1616 → |
CHƯƠNG 1615: NGÀY MƯỜI LĂM THÁNG CHÍN, SINH CON TRAI
Năm ngày sau, Ôn Tranh và Lôi Duệ Tu lên máy bay ra nước ngoài.
Tuy Lôi Hạc Đình giao hẹn với bọn họ ba năm, nhưng trong lòng bọn họ hiểu rõ, chưa đến ba năm bọn họ nhất định sẽ trở lại!
***
Sau hôm quay lại Lệ Thành, Tần Bách Duật cùng Nghiên Thời Thất đón một sinh nhật ấm áp chỉ có hai người.
Vì bụng Nghiên Thời Thất ngày càng lớn, thời gian sau đó cô đều an tâm ở nhà dưỡng thai.
Ba tháng sau, ngày 15 tháng 9.
Hôm nay là kỉ niệm tròn một năm ngày kết hôn của Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật.
Vốn là ngày nên ăn mừng, nhưng bốn giờ sáng nay, các gia tộc lớn trong Lệ Thành đều rơi vào "hỗn loạn".
Trên quốc lộ Lệ Thành, từng chiếc xe sang phóng khỏi biệt thự của từng nhà thẳng tới bệnh viện Lệ Thành.
Ba giờ sáng, các gia đình đều nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, báo tin Nghiên Thời Thất đau đẻ, đã được đưa thẳng vào phòng VIP chờ sinh.
Ngày dự sinh vốn phải là ngày hai mươi tháng chín mới đúng, nhưng đứa nhỏ này lại đến sớm hơn dự kiến.
Lúc này đã tờ mờ sáng, trong hành lang ngoài phòng sinh đứng đầy người.
Anh Cả, chị dâu Cả, cùng với Lăng Vạn Hình, Kiều Mục, Hàn Vân Đình, Mặc Lương Vũ, Thành Nghiệp Nam, Ưng Phi Phi đều chạy đến đây.
Ngày dự sinh càng gần bọn họ càng chú ý tới Nghiên Thời Thất.
Đây chính là đứa bé đầu tiên ở thế hệ này của các gia tộc lớn được bọn họ chứng kiến sinh ra, phải nói là vô cùng quý giá!
Gần năm giờ sáng, Kiều Mục đi tới đi lui trong hành lang, thỉnh thoảng còn ghé tai vào cửa phòng sinh nghe trộm.
Mái tóc ngắn của anh ta rối bời, nghe một lúc lâu cũng không nghe được tiếng gì bèn lẩm bẩm, "Sao không nghe thấy gì cả?"
Hàn Vân Đình dựa nghiêng bên cửa sổ lườm anh ta, cười mỉa mai, "Anh vội cái gì?"
"Con nuôi tôi đấy, tôi không vội mà được à? Tôi còn đang chờ bé gọi tôi là ba đây này!"
Vừa dứt lời, một cơn gió lạnh lập tức thổi tới bên gáy Kiều Mục!
Anh ta nhíu mày rùng mình một cái, ánh mắt liếc một vòng, cuối cùng bắt phải đôi mắt lạnh lẽo của Tần Bách Duật.
Kiều Mục khụ hai tiếng, mím chặt môi câm miệng.
Người bình tĩnh nhất ở đây lại chính là cậu tư Tần.
Anh không nói gì, chắp tay sau lưng đứng trước cửa phòng sinh, gương mặt lạnh lùng vô cảm.
Nhưng nếu quan sát tỉ mỉ thì có thể thấy bàn tay sau lưng đã bị anh ⓢ●ℹ️●ế●✝️ ⓒ●♓ặ●✝️ đến trắng bệch, khớp xương hằn rõ.
Mấy y tá trực ban ngồi sau bàn trực vừa hưng phấn vừa ngưỡng mộ lén lút theo dõi bên này.
Nghiên Thời Thất thật là hạnh phúc, chỉ sinh con thôi mà có thể ảnh hưởng tới hầu như tất cả gia đình danh giá ở Lệ Thành này.
Lúc này, chị dâu cả Dung Khanh cũng vừa mong ngóng vừa sốt ruột quay vòng vòng, lúc thì ngó cửa phòng sinh, lúc thì quay sang hỏi Mạc Quy Hải xem đồ đạc đã mang đủ chưa.
Tóm lại, người người đều không yên lòng.
Năm rưỡi sáng, Nghiên Thời Thất đã vào phòng sinh hơn hai tiếng, đèn báo ngoài cửa phòng cuối cùng cũng tắt.
Tần Bách Duật lập tức mím chặt môi, gương mặt căng thẳng bất an.
Mọi người vội vàng xúm lại cửa phòng sinh, mong ngóng tập trung chờ người ra.
Vài phút sau, bác sĩ đỡ đẻ bước ra trước, vừa mở cửa đã ngây ra mất hai giây.
Không vì gì khác, chỉ vì gương mặt tuấn tú trước mặt rất khiến người ta phải giật mình.
Bác sĩ hít sâu qua lớp khẩu trang, nói với người đàn ông lạnh nhạt mà căng thẳng trước mặt: "Chúc mừng Tổng Giám đốc Tần, là con trai, ba cân tư, mẹ tròn con vuông!"
"Mẹ ơi, ông có con trai nuôi rồi!"
Đây là tiếng Kiều Mục phấn khích thốt lên!
Sau đó bị Hàn Vân Đình đạp thẳng vào cẳng chân.
Tần Bách Duật bình tĩnh nói cảm ơn với bác sĩ, sau đó đứng lặng không nhúc nhích nhìn vào phòng sinh.
Nghiên Thời Thất nhanh chóng được đẩy ra ngay sau đó.
Trông cô rất mệt mỏi, tóc mai bên trán đều ướt sũng, mắt hơi khép hờ còn vương nước mắt, gương mặt tiều tụy.
Tần Bách Duật đứng thẳng nãy giờ cuối cùng cũng nhúc nhích, anh bước nhanh tới cạnh giường, cúi người ôm lấy hai má cô.
Yết hầu của anh trượt lên xuống liên tục, cặp môi mỏng nhẹ nhàng đặt lên trán cô từng nụ hôn, giọng nói khàn khàn như mất tiếng: "Ngoan, đau không?"
← Ch. 1614 | Ch. 1616 → |