← Ch.1613 | Ch.1615 → |
CHƯƠNG 1614: MỖI NGƯỜI MỘT NGẢ
Tề Kim Gia nhìn theo Tần Bách Duật rời đi, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác phức tạp khó diễn tả.
Câu đầu tiên Tần Bách Duật nói rõ ràng là nhắc nhở anh ta đừng quên giao phần đá thô Đế Vương Lục đã thỏa thuận cho Trang sức Tần Phúc.
Vốn tưởng người này cũng là một kẻ keo kiệt xấu bụng, nhưng những lời sau đó lại phá vỡ cảm nhận của anh ta về Tần Bách Duật.
Hiếm thấy người đàn ông nào trí tuệ và rộng lượng như người này.
Khó trách anh ta có vô số bạn tốt bên cạnh, đối nhân xử thế như vậy đủ khiến người khác tâm phục!
Mà sau đêm nay, như Tề Kim Gia đã nói, anh ta không còn gặp lại Ôn Tranh nữa.
Tựa như bèo nước gặp nhau, vừa xoay người liền tan biến trong dòng đời rộng lớn.
Hôm sau, ngày ba mốt tháng năm, cũng là ngày Tần Bách Duật và Nghiên Thời Thất lên đường trở về.
Sáng sớm Ôn Tranh và Lôi Duệ Tu đã tới Quan Hồ Uyển, hai chị em nắm tay ngồi trong phòng khách lưu luyến không rời.
Mấy người đàn ông lại đứng ngoài cửa, vừa hút thuốc vừa nói chuyện.
Ôn Tranh nắm tay Nghiên Thời Thất, vẻ mặt buồn bực, "Sao không để mai hẵng về, thế thì chị có thể cùng em đón sinh nhật một lần rồi."
Đúng vậy, cô còn nhớ rõ, ngày Quốc tế thiếu nhi chính là ngày sinh nhật của Tiểu Thất.
Tuy trước đây thân phận của em gái và Ôn Tri Diên bị Trang Nhân ác ý thay đổi, nhưng ngày sinh lại không sai.
Vì Nghiên Thời Thất và Ôn Tri Diên sinh cùng một ngày, chẳng qua là Trang Nhân chen tay sửa ngày sinh của Ôn Tri Diên trong giấy khai sinh.
Nghiên Thời Thất cười nhìn Ôn Tranh: "Sinh nhật lúc nào đón mà chẳng được, không phải năm nay thì sang năm. Lại nói, mùng năm này chị với anh rể sẽ ra nước ngoài, thời gian gấp gáp lại cần chuẩn bị nhiều đồ. Chờ khi nào chị về lại cùng em đón sinh nhật cũng không muộn!"
Ôn Tranh than thở trề môi, "Chiều nay bay à?"
"Vâng, anh Tư xin đường không tư nhân lúc một giờ chiều, hai người không cần tiễn đâu." Nghiên Thời Thất vừa nói vừa vươn tay miết nhẹ khóe mắt Ôn Tranh, "Chị nhìn đi, mắt thâm quầng rồi này, tối qua không ngủ được đúng không?"
Chuyện hôm qua bọn họ đi quán bar Shangri-La, lúc anh Tư về đã kể lại cho cô nghe.
Chuyện này nhìn như là giải quyết viên mãn, nhưng e rằng lòng Tranh Tranh cũng phải mất một thời gian mới thoải mái hơn được.
Ôn Tranh khép mi cười khẽ, "Tối qua về đến nhà không ngủ được, nghĩ tới rất nhiều chuyện trước đây. Trước khi gặp mặt, chị vừa hận vừa sợ anh ta, nhưng đối mặt một lần lại bỗng cảm thấy không có ý nghĩa. Mặc kệ anh ta già mồm át lẽ phải hay sự thật chính là như vậy, dù sao đều là quá khứ rồi, chị lại rối rắm cũng không để làm gì."
Nghiên Thời Thất gật đầu đồng ý, "Chị nói đúng, chỉ còn là quá khứ thôi. Ngày sau còn dài, chuyện đã qua coi như khói mây, có thể quên được thì quên đi."
"Ừ..."
Đầu giờ chiều, Tần Bách Duật và Nghiên Thời Thất lên đường trở về.
Ôn Tranh vẫn theo ra sân bay tiễn, lần này tạm biệt e là phải mất vài năm nữa mới được gặp lại.
Trên sân bay, Lôi Duệ Tu ôm vai Ôn Tranh nhìn theo vợ chồng Tứ Thất lên cầu thang máy bay, lại quay sang nhìn cô, ghì sát cô an ủi: "Chúng ta sẽ gặp lại họ sớm thôi."
Ôn Tranh thở dài: "Hi vọng như vậy."
Chờ tới khi cầu thang máy bay được kéo lên, Ôn Tranh và Lôi Duệ Tu cũng xoay người lên xe của mình.
Lúc này, radio trên xe đang phát tin thời sự.
Bị cáo Lôi Nhạc Đình thành lập tội danh buôn ⓛậ_𝖚 phi pháp, kết án bảy năm tù có thời hạn, đồng thời phạt một trăm nghìn tệ.
Bị cáo Lôi Duệ Phàm thành lập tội danh ⓖ1.ế.𝐭 người không thành, nhưng tình tiết được giảm nhẹ, kết án năm năm tù có thời hạn.
Đây là kết quả khi anh em tương tàn, mọi chuyện đã được giải quyết nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Lôi Duệ Tu nghe xong tin tức thì khẽ khép mắt lại, lặng yên không nói.
Gà cùng một mẹ, sao phải đá nhau!
← Ch. 1613 | Ch. 1615 → |