← Ch.1612 | Ch.1614 → |
CHƯƠNG 1613: ÔN TRANH, ĐỜI NÀY CÔ NỢ TÔI MỘT MẠNG
Tề Kim Gia lại gọi thêm một ly rượu, lạnh nhạt nói với Ôn Tranh: "Cô đi đi, từ nay về sau tôi không muốn gặp lại cô nữa. Mọi chuyện ở Giang Nam, từ nay về sau cũng không còn ⓠ⛎𝒶_𝐧 h_ệ gì tới cô. Tôi không quan tâm cô còn muốn hỏi gì, tôi cũng không muốn lãng phí thêm thời gian với cô nữa. Ôn Tranh, chỉ cần cô nhớ kĩ, đời này cô nợ tôi một mạng. Nhưng, tôi không cần cô trả!"
Ôn Tranh thấy Tề Kim Gia lạnh lùng như vậy thì cũng bình tĩnh lại, nhưng lại không hề cảm thấy nhẹ nhõm như cô nghĩ.
Những giằng co tranh cãi cô dự đoán đều không xảy ra.
Bởi vì anh ta nói một câu rất đúng, mạng cô là do anh ta cứu.
Không cần biết nguyên nhân là gì, không cần biết bắt đầu thế nào, cô còn sống là nhờ anh ta!
Ôn Tranh đứng dậy, trước khi xoay người, cô nhìn xoáy vào gương mặt lạnh lùng của Tề Kim Gia, "Cảm ơn anh năm đó đã cứu tôi, cũng cảm ơn sự sai sót của anh, nhờ vậy tôi mới gặp được Lôi Duệ Tu!"
Tề Kim Gia bỗng mở to mắt nhìn cô, cảm giác lạnh lẽo lan tràn khắp thân thể.
𝐆ïế*𝐭 người thì phải đâm tim, có lẽ nỗi đau ấy cũng chỉ đến mức này mà thôi!
Ôn Tranh, em thật sự không có trái tim!
Anh ta nhìn bóng dáng 𝐦·ảп·𝖍 🎋·♓·ả·ռ·𝖍 của Ôn Tranh băng qua quầy rượu, càng lúc càng đi xa, khuất khỏi tầm nhìn.
Mà đôi mắt trông theo lại thật lâu không dừng được.
Nhưng còn làm gì được đây?
Tề Cảnh là trẻ đường phố, không cha không mẹ, từ nhỏ một nghèo hai đói, cho nên sau khi chịu đủ khó khăn khổ sở liền trở nên cố chấp với sự cao quý do tiền tài mang lại.
Không có người yêu anh ta, cho nên anh ta không biết cách để yêu một người.
Cứu Ôn Tranh là ý đồ từ trước, nhưng sau khi quan sát cô từng ngày, anh ta cảm thấy Ôn Tranh và anh ta là cùng một loại người.
Trong bọn họ đều có điểm đặc thù của kẻ không được yêu thương, một thân một mình dò dẫm từng bước trong cuộc đời, trong lòng không có gì ngoài thù hận.
Cho nên anh ta luôn chắc chắn, cuối cùng sẽ có một ngày anh ta và Ôn Tranh cùng sưởi ấm cho nhau.
Đáng tiếc, lại sai phương pháp ngay từ bước đầu tiên.
Tề Kim Gia buông thõng đầu, cô độc ngồi trước chiếc bàn dài.
Mọi chuyện đã kết thúc, may là Tần Bách Duật đã đồng ý chuyện anh ta muốn.
Sau ngày mai, anh ta vẫn là Tề Kim Gia danh tiếng trong giới sản xuất ngọc thạch.
Thiếu một Ôn Tranh mà thôi, không phải là bước đường cùng.
Ít nhất... cô ấy còn giữ lại căn nhà tranh bên bờ sông Giang Nam kia.
Đó là bất động sản dưới danh nghĩa của anh ta, lúc anh ta biết Ôn Tranh định mua nhà liền để bên môi giới chuyển nhượng lại cho cô với giá thấp.
Có lẽ sự liên hệ duy nhất giữa hai người trong tương lai chính là việc cô ấy giữ lại căn nhà mà anh ta từng tự tay bố trí.
Trước khi rời khách sạn Shangri-La, Tề Kim Gia bước tới ban công ngoài quán bar.
Trăng đã lên cao, anh ta nhìn người đàn ông đối diện, vươn tay nói: "Cậu tư Tần, hi vọng sau này... không trở thành đối thủ."
Tần Bách Duật khép mi, vươn tay nắm tay anh ta, trầm giọng nhắc nhở: "Anh Tề, việc buôn bán là chuyện lâu dài, chữ tín rất quan trọng. Lối tắt thì thoải mái đấy, nhưng không phải lựa chọn tốt nhất."
Nghe anh nói, Tề Kim Gia hơi giật mình, lắc đầu bật cười, "Cảm ơn lời khuyên của anh, tôi xin nhớ kĩ."
Hai người nhìn nhau, cùng buông tay, Tần Bách Duật bổ sung: "Xin lỗi đã can thiệp tới đối tác của anh, để bồi thường, sau này khi anh đưa đá thô Đế Vương Lục tới Trang sức Tần Phúc, sau khi chúng tôi cắt và hoàn thành sản phẩm thì sẽ trích cho anh ba mươi phần trăm lợi nhuận. Mặt khác, sẽ nhượng lại cho anh một phần hợp tác khai thác ba mỏ kim cương Nam Phi. Thị trường ngọc trong nước đã gần bão hòa, nếu anh Tề hứng thú thì ra nước ngoài khảo sát thị trường kim cương thử xem, biết đâu lại có thu hoạch ngoài ý muốn."
Lúc này nụ cười trên mặt Tề Kim Gia dần cứng lại.
Tần Bách Duật không nói tạm biệt, chỉ gật đầu chào rồi thong thả rời khỏi ban công.
← Ch. 1612 | Ch. 1614 → |