Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1612

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1612
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1612: TỀ CẢNH NÀY KHÔNG CÓ CÁI PHÚC ĐÓ!

Tề Kim Gia ngước nhìn Ôn Tranh bằng ánh mắt u ám: "Tôi thật sự không thể hiểu được loại người luôn ra rả đạo đức như các người nghĩ thế nào? Tôi từng hại cô sao? Từng làm cô bị thương sao? Ngược lại, tôi không chỉ không làm tổn thương cô, còn bảo vệ cô tốt như vậy, cô có tư cách gì mà dùng dáng vẻ đau khổ này chất vấn tôi? Ôn Tranh, cô vừa nói năm đó tôi đã cứu cô, nếu tôi không khống chế cô thì cô sẽ biết ơn tôi? Cô kể chuyện cười đấy à? Chẳng lẽ tới lúc này cô còn không nghĩ ra? Nếu tôi không đưa cô đến

Giang Nam thì cô còn sống được đến bây giờ không? Bị em gái và hai thím ruột hãm hại, cho dù cô sống sót quay lại nhà họ Ôn thì thế nào? Cô cho rằng bọn họ sẽ không tìm cơ hội ra tay lần nữa à? Tôi cũng xem như là ân nhân cứu mạng của cô, cô lại ở đây cò kè mặc cả với tôi? Cô dựa vào cái gì? Lôi Duệ Tu hả? Hay Tần Bách Duật?"

Tề Kim Gia nói năng rành mạch, lập luận sắc bén. Ít nhất là trong khoảnh khắc này, từng câu từng chữ gay gắt của anh ta khiến Ôn Tranh nghẹn lời không đáp trả được.

Có lẽ là vì yêu sinh hận, Tề Kim Gia thấy Ôn Tranh thảng thốt thì cười đắc ý.

Anh ta chậm rãi mở lòng bàn tay của mình, cảm giác đau đớn tới muộn khiến anh ta hơi nhíu mày.

Lát sau, anh ta nắm tay lại, nhẹ gõ ngón tay lên mặt bàn, "Ôn Tranh, trên đời này ai cũng có tư cách hỏi tôi chuyện năm đó là thế nào. Duy chỉ có cô là không thể! Cho dù từ nay về sau hai chúng ta không còn liên quan đến nhau nữa, nhưng cô phải vĩnh viễn nhớ kĩ, mạng của cô là Tề Cảnh này cứu về. Cô đừng dùng ánh mắt thù hận và không cam lòng đó nhìn tôi, nghĩ thử xem, không có Tề Cảnh tôi, sao có thể có cô ngày hôm nay được? Kết quả thì sao, cô lại nhiều lần phản bội tôi như vậy. Ôn Tranh, ai cũng có thể hận tôi, ngoại trừ cô!"

Tề Kim Gia giận dữ, hung ác như một con thú hoang bị chọc giận.

Không ai có thể hiểu được tâm trạng của anh ta lúc này, cũng không ai có thể hiểu được anh ta từng ôm ấp tình cảm thế nào với Ôn Tranh!

Nhưng mà... tất cả đã hết rồi!

Nếu từ nay về sau ai đi đường nấy, vậy thì cần gì lưu lại đường lui nữa?

Như vậy mới có ý nghĩa, không phải sao!

Ôn Tranh im lặng lâu rất lâu, ánh mắt sáng trong gợn sóng nhìn thẳng gương mặt Tề Kim Gia.

Mãi tới khi Bartender lại mang tới một chiếc ly đế cao Ôn Tranh mới giật mình hồi phục tinh thần, giọng nói hơi mất tiếng, "Sao tôi không thể hận anh? Tiểu Lục... là do anh hại 𝖈.ⓗế.†. Anh đưa tôi tới căn cứ, mĩ danh là muốn bồi dưỡng, thật ra chỉ muốn biến tôi thành công cụ làm việc cho anh mà thôi. Tề Cảnh, chỉ riêng việc anh từng muốn ra tay với đứa bé trong bụng tôi cũng đủ để tôi hận anh cả đời rồi!"

Nghe cô nói xong, Tề Kim Gia bỡn cợt cười nhạo, "Ai nói với cô Tiểu Lục 🌜h*ế*t rồi? Hả? Ôn Tranh, đừng quá tự cho mình là đúng, những gì cô thấy chẳng qua đều là thứ tôi muốn cô thấy thôi. Cô nghĩ thử đi, nếu hôm nay tôi không nói bất cứ chuyện gì, vậy cô sẽ vĩnh viễn sẽ cho rằng việc mang thai ngoài tử cung chỉ là sự cố chẩn đoán sai."

"Tiểu Lục không 𝒸-𝐡ế-t?" Ôn Tranh kinh ngạc, cảm thấy khó tin.

Rõ ràng cô tận mắt thấy Tiểu Lục bị xe tông vào, cũng chính cô tự tay xử lí hậu sự cho cậu ấy.

Kết quả là... lại một tiết mục được bố trí trước?

Vậy rốt cuộc còn cái gì là thật đây?!

Tề Kim Gia cầm ly rượu đỏ lên nhấp một ngụm, nhìn gương mặt của Ôn Tranh qua viền ly trong suốt.

Sau đó anh ta khép mắt lại, giấu đi tình cảm nơi đáy mắt, ngửa đầu uống một hơi cạn ly rượu.

Đời này, có lẽ chỉ có thể như vậy thôi!

Chương (1-2252)