Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1611

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1611
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1611: ÔN TRANH, CÔ CÓ TƯ CÁCH SAO?

Ôn Tranh mặc một bộ đồng phục Bartender đi từ quầy rượu tới.

Mục Nghi mặc một bộ vest đen lẳng lặng đi theo sau cô.

Tề Kim Gia vừa thấy Ôn Tranh liền ş❗ế.𝐭 𝖈hặ.t bàn tay còn đang đổ máu của mình.

Có lẽ không ngỡ được sẽ gặp cô trong tình huống thế này, đáy mắt anh ta lóe lên vẻ hoảng hốt.

Tề Kim Gia lặng lẽ đè nén cảm xúc, nhìn sang Tần Bách Duật ở đối diện, bất mãn nói, "Sao lại để cô ấy đến đây..."

Suốt bao năm qua, anh ta không bao giờ ra mặt chính là vì không muốn để Ôn Tranh biết tâm tư của mình.

Tần Bách Duật nhìn Tề Kim Gia uể oải trước mặt, thản nhiên buông một câu: "Giấu giếm cô ấy lâu như vậy rồi, nên cho cô ấy cơ hội gặp mặt anh biết rõ sự thật một lần."

Tề Kim Gia khẽ nhếch môi không nói không rằng.

Tần Bách Duật chậm rãi đứng lên, "Sau khi anh nói chuyện với cô ấy, tôi sẽ cho anh thứ mà anh muốn!"

Tề Kim Gia nghe tới đây thì mắt hơi lóe lên, không phản bác nữa.

Trước khi ra khỏi quán bar, Tần Bách Duật liếc mắt ra hiệu với Mục Nghi, người kia ngầm hiểu gật đầu.

Nhiệm vụ duy nhất của Mục Nghi đêm nay là bảo đảm an toàn của Ôn Tranh.

Lát sau, Ôn Tranh đứng dưới ánh đèn mờ ảo trước bàn, ánh mắt nhìn Tề Kim Gia hơi mơ hồ, vẻ mặt cũng ngây ngẩn không dám tin.

Người đối diện không nhìn cô, chỉ chăm chú nhìn vào bàn tay mình, khẽ nhếch môi cười tự giễu, "Mang thai thì đừng đứng, ngồi đi!"

Ôn Tranh nhướng mày ngồi xuống, ánh mắt lạnh dần, "Đại Trần, Tiểu Trần, cả Tiểu Lục nữa.. đều là người anh cài vào bên cạnh tôi sao?"

Vừa rồi cô vẫn luôn đứng sau quầy bar nên có thể nghe rõ từng câu từng chữ anh ta nói.

Suốt sáu năm, ngoái đầu nhìn lại mới phát hiện thấy, thì ra mỗi người cô gặp đều là do được sắp đặt từ trước.

Ôn Tranh nghi ngờ bản thân không chỉ một lần, rốt cuộc cô quá ngu ngốc hay là do thủ đoạn của Tề Cảnh quá cao?

Nhưng cô lại chưa từng nghĩ rằng, đối phương biết được mọi hành động của mình chính là do những người ngay bên cạnh tiết lộ.

Môi Tề Kim Gia mím thành một đường thẳng, không hề liếc Ôn Tranh một lần.

Nghe cô hỏi, anh ta hơi thả lỏng bàn tay ⓢ𝒾●ế●𝐭 𝐜●♓●ặ●𝖙, cười nói: "Không sai, còn có gì muốn hỏi không?"

Ôn Tranh ngồi ngay ngắn đối diện anh ta, ngay cả hơi thở cũng hơi 𝐫.υ.ռ 𝖗ẩ.ÿ, "Sao anh biết tôi mang thai?"

Trừ vị bác sĩ kiểm tra cho cô, cô thậm chí còn không nói cho mấy người Tiểu Thất biết chuyện này.

Mà cô mới gặp Tề Cảnh hai lần, cô không tin anh ta chỉ liếc mắt đã có thể nhận ra cô mang thai.

Tề Kim Gia không đáp ngay mà dùng đầu ngón tay miết lên vết máu của mình, cười khẽ thành tiếng.

"Vốn không định để cô sinh đứa nhỏ này ra... Nhưng có lẽ là ngày đó bỗng dưng sinh lòng hảo tâm, cho nên mới để bác sĩ Hồ gọi điện báo lại kết quả."

Anh ta biết mọi chuyện của Ôn Tranh, đương nhiên cũng không bỏ qua chuyện cô một mình chạy tới bệnh viện kiểm tra.

Hơi thở của Ôn Tranh trở nên gấp gáp hơn,

"Làm nhiều như thế anh không thấy phiền à? Năm đó anh cứu tôi, nếu anh không dùng cách này giam hãm tôi thì tôi có lẽ đã rất biết ơn anh. Nhưng anh..."

"Ôn Tranh!" Khi cảm xúc của cô dần kích động lên, Tề Kim Gia lên tiếng cắt ngang, "Không cần biết tôi làm bao nhiêu chuyện thì tôi cũng đã cứu mạng cô, chuyện này không phải là giả! Bây giờ cô đến gặp tôi chỉ để chất vấn thôi sao? Ôn Tranh, cô có tư cách sao?"

Chương (1-2252)