← Ch.1609 | Ch.1611 → |
CHƯƠNG 1610: TẦN BÁCH DUẬT, ANH PHẢI CAM KẾT VỚI TÔI!
Tề Cảnh bồi dưỡng Ôn Tranh như vậy, gọi là yêu thì quá khiên cưỡng.
Anh ta chỉ ích kỷ muốn biến Ôn Tranh thành người giống mình, như vậy trong tương lai dù xảy ra chuyện bất trắc gì, thân phận của Ôn Tranh chính là con át chủ bài giúp Tề Cảnh bảo vệ mình!
Nhịp thở của Lôi Duệ Tu rối loạn, khi lấy thuốc lá từ trong túi quần ra, ngón tay anh khẽ 𝖗*ц*𝐧 r*ẩ*ⓨ.
Bỗng nhiên, anh vô cùng biết ơn số phận, nếu không có lần tai nạn đó, chắc chắn anh sẽ không gặp được Ôn Tranh.
Là định mệnh, cũng là may mắn.
Trong quán rượu, sau khi Lôi Duệ Tu rời đi, Tề Kim Gia buông tiếng thở dài nặng nề.
Anh ta chậm rãi mở lòng bàn tay, bình tĩnh rút mảnh thủy tinh rớm máu ra, "Cậu tư Tần, tôi đã tỏ thiện chí rồi, còn anh thì sao?"
"Anh muốn gì?"
Tề Kim Gia mím môi, ném từng mảnh thủy tinh nhuốm máu lên bàn, "Tôi không muốn đối đầu với anh, nhưng anh đã động vào đồ của tôi, tôi muốn anh trả lại cho tôi. Anh và tôi đều là người lăn lộn trên thương trường nội địa, tôi không cần anh cho tôi bất cứ thứ gì, nhưng tôi muốn anh cho tôi một lời hứa! Hôm nay, tôi nói hết chuyện của Ôn Tranh ra, cũng là để cho các anh biết, chuyện của tôi và cô ấy đã chấm dứt tại đây. Cậu tư Tần, anh từng điều tra về tôi, chắc cũng biết những năm qua tôi đã làm những gì. Tuy tôi không phải người tử tế gì cho cam, nhưng chưa bao giờ làm chuyện phạm pháp thật, cùng lắm chỉ là mánh khóe thủ đoạn mà thôi. Huống hồ người mưu sinh ở vùng biên giới, ai lại không có chút mánh lới?"
Đợi anh ta nói xong, đôi mắt đen như mực của Tần Bách Duật hơi nheo lại, "Anh muốn tôi cam kết chuyện gì?"
Tề Kim Gia lập tức trịnh trọng nói: "Tôi muốn dùng cái mạng này của Ôn Tranh để đổi lấy một cam kết, từ nay về sau tôi và anh không can hệ gì đến nhau! Điều này không khó chứ? Anh vẫn là cậu Tư của Lệ Thành, còn tôi vẫn là Tề Kim Gia của giới ngọc thạch. Bất kể tôi từng bắt Ôn Tranh làm những gì, cái mạng này của cô ấy là do tôi cứu về. Ơn cứu mạng to bằng trời! Tôi tin anh có năng lực phá hủy tất cả của tôi, nhưng cậu tư Tần cũng phải biết, thế gian này, tốt và xấu chỉ cách nhau một ranh giới. Nếu sau này anh phá hủy đồ của tôi, anh nghĩ tôi sẽ bỏ qua ư? Tin rằng số tài liệu săn ngọc mà anh điều tra được đủ để cho thấy những việc tôi làm vốn không thể phán tội tử hình. Hơn nữa, nếu tôi xảy ra chuyện sẽ có vô số người tình nguyện gánh tội cho tôi. Cho nên, từ nay tôi và anh không can hệ gì đến nhau, thân ai nấy lo. Đối với anh mà nói thì lời hứa này hẳn là không khó!"
Nghe xong, trong một lúc Tần Bách Duật không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta đăm đăm.
Thấy vậy, Tề Kim Gia 🦵1ế·𝖒 khóe môi khô khốc của mình, mỉm cười, "Anh không cần nghi ngờ dụng ý của tôi, đuổi cùng 𝖌❗*ế*𝐭 tận tôi không có lợi gì cho anh cả. Ngược lại, tôi bằng lòng gọi đây là một cuộc giao dịch, Tề Cảnh tôi tuy làm không ít chuyện xấu, nhưng ít ra vẫn trọng chữ tín. Tôi nói sẽ buông bỏ tất cả thì nhất định sẽ buông bỏ.
Nếu còn chưa đủ, tôi có thể làm thêm một cuộc giao dịch nữa với anh. Năm xưa tôi giao cho nhà họ Tần lô hàng thứ phẩm, là do tôi sơ ý. Sau hôm nay, tôi sẽ gửi một lô Đế Vương Lục thượng hạng mới cho tiệm trang sức Tần Phúc của nhà họ Tần xem như bồi thường, vậy đã đủ thành ý rồi. Cậu tư Tần, tôi không có ý uy ⓗ1ế.ρ anh, nhưng tôi là một kẻ liều ăn nhiều, có được ngày hôm nay không dễ dàng gì. Dẫu anh có thể một tay che trời, nhưng cũng khó đảm bảo sẽ bình yên mãi được. So với việc có thêm một kẻ thù như tôi, chi bằng anh cho tôi một ân tình, nói không chừng sau này chúng ta còn có cơ hội gặp lại."
Tần Bách Duật hờ hững nhếch môi, khẽ thở dài nói: "Trước khi tôi hứa với anh, có một người muốn gặp anh!"
Tề Kim Gia nhíu mày thắc mắc, "Người nào?"
Vừa dứt lời, có tiếng bước chân vang lên từ chỗ quầy bar, "Là tôi!"
Ôn Tranh mặc trang phục nhân viên pha 𝖈♓-ế đ-ột nhiên xuất hiện.
← Ch. 1609 | Ch. 1611 → |