← Ch.1606 | Ch.1608 → |
CHƯƠNG 1607: NĂM ĐÓ TÔI LÀ NGƯỜI ĐÃ CỨU ÔN TRANH!
Tần Bách Duật nghe vậy, từ tốn nâng ly rượu lên nhấp một ngụm: "Chi bằng nói xem sáu năm trước, anh ở Đế Kinh đã từng cứu ai?"
Vừa dứt lời, cơ thể của Tề Kim Gia liền căng cứng.
Lôi Duệ Tu ngồi bên cạnh suốt buổi không nói tiếng nào, thấy Tần Bách Duật uống rượu, lập tức nhíu mày nói khẽ: "Chú Tư, uống ít thôi?"
Tần Bách Duật cầm ly thủy tinh, lời ít ý nhiều: "Anh Tề hẳn là một người thông minh!"
Tề Kim Gia hít thở khó khăn trông thấy, khi bình tĩnh lại, ngữ khí của anh ta vô cùng gượng gạo: "Cậu cả Lôi đang lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử đấy! Tiệc thưởng rượu do tôi chủ động mời đến, anh nghĩ tôi sẽ giở trò với rượu ư?"
Lôi Duệ Tu không nể nang gì mà mỉa mai, "Với người như anh Tề thì có chuyện gì là không thể. Thế nên, cẩn thận là trên hết, chẳng thừa chút nào!"
Tề Kim Gia im lặng rất lâu không lên tiếng, một là bị chọc tức, hai là kinh hãi trước những lời Tần Bách Duật vừa nói, có chút lực bất tòng tâm.
Lúc này, bầu không khí quanh chiếc bàn dài như đông cứng lại.
Tề Kim Gia cầm bình rượu lên rót thêm nửa ly, nét mặt u ám.
Tần Bách Duật và Lôi Duệ Tu ngồi đối diện lại rất điềm tĩnh, hai người thi thoảng trao đổi ánh mắt với nhau, mang theo ý trêu đùa và cười cợt.
Ba phút sau, ly rượu của Tề Kim Gia một lần nữa cạn sạch, anh ta đột nhiên ngước mắt lên nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của Tần Bách Duật, mím môi, cố đấu tranh lần cuối, "Cậu tư Tần, sao tôi nghe không hiểu anh đang nói gì nhỉ!"
"Nếu nghe không hiểu, vậy không cần lãng phí thời gian nữa, tạm biệt!"
Tần Bách Duật lạnh lùng ra vẻ muốn đứng dậy, Tề Kim Gia hốt hoảng, "Khoan đã!"
Thấy vậy, Lôi Duệ Tu khẽ nhướng mày, chống tay lên mặt bàn và nói: "Đến lúc này anh Tề vẫn không chịu nói thật à? Sáu năm trước, anh lái xe từ Đế Kinh về Giang Nam, tưởng phá hỏng camera giám sát trên đường thì không còn dấu vết gì sao? Trong vụ tai nạn 𝖈𝒽ế_✞ người trên đường cao tốc Đế Kinh, anh đã đưa người phụ nữ của tôi đi, còn không chịu thừa nhận?"
Sự nhẫn nại của Lôi Duệ Tu đã sắp cạn.
Anh nóng lòng muốn biết toàn bộ chân tướng của năm đó.
Chuyện này luôn canh cánh trong lòng Ôn
Tranh, nếu không làm rõ cô sẽ khó mà yên lòng được.
Cứu người vốn là việc tốt, nhưng cách làm của Tề Kim Gia nhìn sao cũng rất bất thường.
Trước sự chất vấn thẳng thừng của Lôi Duệ Tu, Tề Kim Gia đanh mặt lại.
Anh ta nắm chặt ly rượu trong tay, nhìn Tần Bách Duật, không đáp mà hỏi ngược lại: "Tôi rất tò mò, chẳng lẽ người phụ nữ của anh ta cũng là người tôi không nên động vào ư? Cậu tư Tần, cậu lo nhiều chuyện thật đấy!"
Tần Bách Duật mỉm cười, nhìn vẻ mặt khó chịu của Tề Kim Gia, trầm giọng nói: "Lo cũng lo rồi, Tề Kim Gia không thích cứ việc cười đi."
Cơ mặt của Tề Kim Gia khẽ co giật, anh ta cũng muốn cười, nhưng kết quả... chịu không được!
Có lẽ do đòn công kích của Tần Bách Duật quá mạnh, tiệc thưởng rượu vốn được dùng để hỏi cho ra lẽ, nay đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Tề Kim Gia đặt hai tay lên bàn, chậm rãi ngước mặt lên hít thở trong chốc lát.
Ánh đèn vàng dịu trên đỉnh đầu rọi vào mắt anh ta, nhưng lại không soi sáng được sự tăm tối nơi đáy mắt.
Lát sau, anh ta cúi xuống, nhìn Tần Bách Duật đăm đăm, sa sầm mặt nói: "Không sai, năm đó tôi là người đã đưa cô ấy đi. Tính ra thì, tôi là ân nhân cứu mạng của cô ấy, nếu không có tôi, chiếc xe bị nổ đó đã thiêu cô ấy thành tro rồi. Cậu tư Tần, tôi biết cô ấy là chị gái của vợ anh, nhưng các anh không báo đáp ơn cứu mạng của tôi đã đành, lại còn động vào chuyện làm ăn của tôi, anh thấy có thích hợp không?"
← Ch. 1606 | Ch. 1608 → |