← Ch.1605 | Ch.1607 → |
CHƯƠNG 1606: CẬU TƯ TẦN CỨ NÓI THẲNG!
Nét mặt Tề Kim Gia đanh lại, sau khi điều chỉnh lại nhịp thở, anh ta liếc sang Lôi Duệ Tu đang sắm vai kì đà cản mũi: "Đúng là có chút chuyện muốn nói riêng với cậu tư Tần!"
Tần Bách Duật ung dung cúi đầu vuốt cổ tay áo bên trái: "Ở đây không có người ngoài, anh Tề cứ nói đừng ngại!"
Lôi Duệ Tu bắt được vẻ không vui của Tề Kim Gia, nhưng vẫn bình thản như không thấy gì.
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, Tề Kim Gia mới gượng gạo cười nói: "Nếu vậy thì tôi sẽ nói thẳng. Cậu tư Tần, đều là dân kinh doanh, anh vô duyên vô cớ động vào mối làm ăn của tôi, có phải đã làm trái quy tắc thương trường rồi không?"
Động vào mối làm ăn của anh ta?!
Nghe nói vậy, Lôi Duệ Tu nhìn người đàn ông bên cạnh mình với vẻ kinh ngạc.
Nếu là chú Tư, anh sẽ không nghi ngờ gì.
Vì chú ấy chắc chắn có bản lĩnh này!
Cùng lúc đó, Tần Bách Duật ngước mắt nhìn Tề Kim Gia, đôi môi mỏng khẽ cong lên: "Quy tắc? Ví dụ như?"
Đối mặt với cậu Tư nhà họ Tần tiếc chữ như vàng thế này, Tề Kim Gia thấy hơi bất lực.
Nếu không phải trong ba ngày, các mối hợp tác ngọc thạch của anh ta bị hủy mất hơn phân nửa, anh ta cũng không nóng vội mời anh đến tham gia tiệc thưởng rượu.
Cũng nhờ vậy mà hiểu biết của anh ta về Tần Bách Duật trở nên sâu sắc hơn nhiều.
Có mạng lưới զ_𝖚🅰️_n 𝐡_ệ và nền tảng đến cỡ nào mà chỉ trong vòng ba ngày đã có thể cuỗm đi mạng lưới kinh doanh mình gây dựng bao năm qua.
Tiềm năng tài lực khổng lồ cùng với nguồn nhân lực hỗ trợ như thế này, cho đến hiện tại anh ta vẫn chưa thể đạt tới.
Tề Kim Gia im lặng trong giây lát, cầm ly rượu vang trên bàn lên dốc cạn một hơi, vài giọt rượu chảy dọc theo cằm rơi xuống áo sơ mi màu xanh, vô hình trung khiến anh ta trông nhếch nhác đi nhiều.
Uống cạn ly rượu, mắt Tề Kim Gia đã vằn đỏ, anh ta đặt ly rượu xuống, chống khuỷu tay lên mặt bàn, hằn học nói: "Tần Bách Duật, anh biết rõ còn cố hỏi! Tiệc thưởng rượu đêm nay, nói trắng ra là tôi muốn hỏi cho rõ, tôi và anh không thù không oán, tại sao lại gây hấn với tôi!"
"Không thù không oán?" Tần Bách Duật nghiền ngẫm cách dùng từ của anh ta, nụ cười dần mở rộng, "Anh Tề nói không sai, giữa anh và tôi quả thật không có thù oán, nhưng hình như anh đã động vào người không nên động."
Tề Kim Gia lập tức nheo mắt lại: "Tôi đã động vào ai?"
Theo tài liệu anh ta nhận được, giới hạn của Tần Bách Duật là Nghiên Thời Thất và nhà họ Tần.
Nhưng trong những năm anh ta lăn lộn ngoài xã hội, chưa bao giờ đ.ụⓝ.🌀 c𝒽.ạ.〽️ đến nhà họ Tần, càng đừng nói đến Nghiên Thời Thất.
Lúc này, quá nhiều nghi vấn làm cho Tề Kim Gia mất bình tĩnh.
Khó khăn lắm anh ta mới gây dựng được nền tảng kinh doanh này, không thể bị hủy một cách dễ dàng thế được.
Dù Lôi Duệ Tu vẫn còn ở đây, anh ta cũng không màng đến mặt mũi gì nữa, chỉ muốn nhanh chóng làm cho ra lẽ.
Không lâu sau, Tần Bách Duật đặt một tay lên bàn, gõ nhẹ ngón tay, thản nhiên mỉm cười: "Trước giờ tôi không có hứng thú với ngành ngọc thạch. Nhưng nghe nói lợi nhuận rất khả quan, chi phí làm giả lại thấp. Giả sử anh Tề muốn bàn chuyện làm ăn với tôi, kết quả anh cũng thấy rồi đấy. Tuy tôi không có hứng thú với ngọc thạch, nhưng không có gì cản trở tôi mở ra một vài kênh để dò đường. Tất nhiên, nếu anh Tề chấp nhận thẳng thắn, chúng ta còn có thể tiếp tục trao đổi. Bằng không, không cần bàn tiếp nữa!"
Trong cuộc trao đổi chóng vánh này, quyền chủ động rõ ràng đã nằm trong tay Tần Bách Duật.
Tề Kim Gia nghĩ ngợi một lúc, nghiến chặt răng, tay cũng 💲ı●ế●т ⓒ𝐡●ặ●🌴 thành quyền, "Nếu cậu tư Tần không muốn bàn chuyện làm ăn, vậy anh muốn bàn chuyện gì? Chi bằng cứ nói thẳng ra đi!"
← Ch. 1605 | Ch. 1607 → |