Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 338

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 338
Tiểu Quai, ta đau (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên đi về phía tẩm điện của chính mình.

Diệp Thiên Linh đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng nàng rời đi.

Ánh mắt lạnh băng không biết đang suy nghĩ điều gì.

Vừa mới bước ra khỏi tầm điện của Diệp Thiên Linh, liền nhìn thấy một con rắn đen hồng đan xen chạy khắp nơi.

Chạy chạy chạy chạy, con rắn kia bỗng nhìn thấy Tô Yên.

Hai mắt sáng ngời.

Tức khắc liền biến thành hình người, chạy tới phía Tô Yên.

Giọng nói giòn tan như chuông bạc

"Yên Yên, Yên Yên."

Đâm thẳng vào trong lòng ngực Tô Yên, liên tiếp cọ cọ.

Tô Yên nghi hoặc

"Chỉ có một mình em? Lạc đường sao?"

Tiểu Hồng nhỏ giọng nói

"Không hiểu vì sao em lại chạy tới nơi này nữa. Em cũng không biết Tiểu Hoa và Tô Cổ đi đâu mất rồi."

Nó chỉ nhớ rõ nó đang ăn hoa, Tô Cổ ngồi trêи ghế, Tiểu Hoa nằm đơ trêи tảng đá than thở về việc nó là một con sâu lông.

Sau đó ······.

Ký ức của Tiểu Hồng giống như là bị chặt đứt.

Đến khi nó có ý thức trở lại, phát hiện mình đang đâm vào cục đá.

Còn may, lớp da của nó đủ dày, nếu không thì nó cũng chấn thương sọ não rồi.

Tô Yên đưa Tiểu Hồng trở về.

Vừa đi vừa nghe Tiểu Hồng nói chuyện.

Cho đến khi sắp trở về đến viện, vừa vặn nhìn thấy Tô Cổ đang sa sầm mặt, cố nén bực bội đi về phía Tô Yên.

Má phải của Tô Cổ không hiểu vì sao mà sưng lên một cục.

Tiểu Hồng vừa nhìn thấy, lập tức kéo tay Tô Yên cười sằng sặc

"Ha ha ha ha ha, Tô Cổ, ngươi mà cũng bị đánh sao?"

Tô Cổ mí mắt nhảy dựng.

Ánh mắt lãnh đạm nhìn Tiểu Hồng sau đó lại nhìn Yên Yên một cái.

Hắn đi qua đó, bỗng nhiên hỏi một câu

"Rất buồn cười?"

Tiểu Hồng vừa cười vừa gật đầu.

"Nhìn như ngươi nhét màn thầu trong miệng vậy."

Tiểu Hồng dùng cái tay béo mũm mĩm che miệng, cười không dừng lại được.

Tô Cổ nghe xong, im lặng.

Xách cổ áo Tiểu Hồng lôi xềnh xệch.

Sau đó, dí nó xuống đất đánh cho một trận.

Nửa ngày sau, Tiểu Hồng lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất.

Sờ sờ khuôn mặt đã béo thêm một vòng, oa một tiếng liền bắt đầu khóc.

Tô Cổ cong cong môi, mở miệng

"Giờ nhìn ngươi giống như nhét hai cái bánh bao vào trong miệng."

Tiểu Hồng nghe xong, càng khóc to.

Khuôn mặt Tô Yên nhuốm đầy ý cười, ôn hòa nhìn hai đứa nó.

Vừa cười, vừa lau nước mắt cho Tiểu Hồng

"Nó làm việc gì sai sao?"

Hành động của Tô Cổ nhìn thì có vẻ không đúng mực.

Nhưng thật ra, mỗi lần Tiểu Hồng bị đánh, đều là do nó làm sai mới bị Tô Cổ đấm.

Điểm này, Tô Cổ và Tô Yên học mười hiểu mười.

Đúng lúc này, Tiểu Hoa nằm bò trêи vai Tô Cổ nhấc đầu lên

"Yên Yên, vừa rồi Tiểu Hồng thừa dịp Tô Cổ không chú ý, liền đánh Tô Cổ. Vô cùng thần kỳ luôn!"

Tiểu Hoa nhớ lại một màn đó, vẫn còn thấy hưng phấn.

WOW....

Chẳng lẽ Tiểu Hồng bị Tô Cổ áp bức, muốn đứng lên khởi nghĩa đoạt lại tự do?

Tiểu Hồng nghe xong, ngẩng đầu, nãi thanh nãi khí đáp lại

"Ta không có!"

Tiểu Hoa trả lời

"Ngươi nhìn dấu vết trêи mặt Tô Cổ mà xem, có phải rất giống với cái đuôi của ngươi hay không?"

Tiểu Hoa nghĩ nghĩ, vẫn không thể tưởng tượng nổi.

Thật là trâu bò, quá phê luôn.

Tiểu Hồng vừa khóc, vừa bò dậy đi nhìn mặt Tô Cổ

"Ơ.... Thật sự rất giống..."

Tiểu Hồng hiếu kỳ, quên cả khóc.

Tô Cổ nhíu mày, nghe nó nói, lại muốn túm cổ nó đánh thêm một trận nữa.

Tiểu Hồng vội vã trốn sau lưng Tô Yên

"Ta không nhớ! Ta không làm!"

Tô Cổ dừng tay, buông thõng tay.

Dựa theo tính cách của Tiểu Hồng, gan nó chưa to tới mức dám đánh hắn.

Nhưng tự nhiên lại dùng đuôi rắn đập hắn.

Bị Minh Thạch điều khiển sao?

*****

Edit: Thanh Hoa

Beta: Tinh Niệm

Tô Cổ nhìn về phía Tô Yên,

"Có biện pháp nào khiến Minh thạch rời khỏi thân thể của nó không?"

Tô Yên nghĩ nghĩ

"Ta cũng không hiểu biết mấy về thứ này. Minh thạch đến từ Minh giới. Muốn giải quyết, vẫn là phải đi đến Minh giới mới được."

Tô Cổ nghe xong, gật đầu.

Sau đó nhìn Tiểu Hồng, ngang ngược gọi

"Lại đây"

Tiểu Hồng cũng không thèm đi tới.

Nhỡ hắn lại đánh nó sưng mặt thì làm sao bây giờ?

Nhưng lại nhìn nhìn Tô Cổ, vẫn phải chậm rì rì đi đến.

Vừa đi vừa không quên lên giọng uy hϊế͙p͙

" Nếu ngươi lại đánh ta, ta sẽ không để ý tới ngươi nữa."

Tô Cổ duỗi tay túm cổ áo Tiểu Hồng lôi người nó lại đây.

Tô Yên lắc tay, biến ra một quả màu xanh lục rồi đưa cho Tô Cổ

"Nó có thể đưa các em đến Minh giới, Ma Vực và Cửu Trọng Thiên. Gặp phải nguy hiểm, có thể lập tức trở về."

Tô Cổ cầm lấy, gật gật đầu.

Khi sắp đi, Tô Cổ cứ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn quyết định nói

" Chị sẽ không có chuyện gì chứ?"

Tô Yên sửng sốt.

"Ân?"

Tô Cổ dời tầm mắt, bĩu môi

"Không có gì, chỉ tùy tiện hỏi."

Đôi mắt kim sắc của Tô Yên nhìn Tô Cổ

"Sẽ sống tốt."

Tô Cổ gật đầu.

"Ân"

Trả lời xong, nắm lấy vật Tô Yên đưa.

Đảo mắt liền biến mất.

Chờ đến khi Tô Yên trở lại cung điện của mình, các Chủ Thần còn lại đã đi rồi.

Chỉ còn lại Kiêu Lôi dựa vào gốc hợp hoan, vẫn đang chờ nàng.

Nàng vừa đi vào, Kiêu Lôi cũng vừa vặn quay đầu nhìn qua.

Hắn cau mày nói thầm một câu

"Sao chậm như vậy mới trở về?"

Nói xong, hắn đi tới trước mặt Tô Yên.

Tô Yên nghi hoặc

"Có việc?"

Kiêu Lôi gật đầu.

Tô Yên chờ hắn mở miệng.

Kết quả đợi nửa ngày, hắn vẫn chưa nói.

Tô Yên nghi hoặc

"Ân?"

Kiêu Lôi

"Nếu chị không muốn làm Chủ Thần, khôi phục cuộc sống sinh hoạt như người thường. Ta sẽ che chở chị, không cho người khác khi dễ chị."

Khi nói ra lời này, Kiêu Lôi liền cảm thấy cả người mình không được tự nhiên, thế nên hắn lại bổ sung thêm một câu

"Tuy chị là chị gái của ta, nhưng cũng không có làm tròn trách nhiệm mấy. Về sau khi ta che chở chị, chị nên đến cảm tạ ta."

Hiển nhiên, Kiêu Lôi đã biết chút gì đó.

Tô Yên nhẹ nhàng gật đầu.

"Ân, được."

Tóc Kiêu Lôi cột sau đầu, khi hắn đi lại, bím tóc cũng theo đó mà bay bay.

Hai đôi mắt kim sắc nhìn nhau.

Kiêu Lôi có chút vừa lòng.

Hắn kỳ thật cũng không thích hai mắt của mình biến thành cái dạng này.

Nhưng nhìn hắn cùng Tô Yên khó khăn lắm mới có được một chỗ tương đồng.

Kết quả đôi mắt này thành bộ phận mà hắn thích nhất.

Sau khi Kiêu Lôi rời khỏi.

Tô Yên trở lại trong phòng, nằm xuống ngủ.

Tuy rằng nàng là Chủ Thần, nhưng đi theo Quân Vực lăn lộn ba ngày.

Ưm······ vẫn thật là mệt a.

Ngày mai còn phải đi tìm hắn, không chừng hắn sẽ làm ra chút chuyện gì đó.

Nàng cũng không biết mình ngủ bao lâu, chỉ là lúc tỉnh lại thì phát hiện mình không có ở trong điện.

Xung quanh trống rỗng, mênh ʍôиɠ vô bờ, cái gì cũng không có.

Nơi này... có chút quen thuộc.

Là nơi trước đó cô gặp mặt Thiên Đạo.

Cũng không biết rốt cuộc Tô Yên đã ngây người bao lâu, một canh giờ?

Hay hai canh giờ?

Nàng nhắm mắt lại, yên tĩnh nghỉ ngơi.

Cho đến lúc bên tai truyền đến giọng nói

" Đang nghĩ cái gì?"

Lúc mở to mắt, liền thấy một vị lão nhân râu tóc bạc phơ mặc bạch y đứng trước mặt mình.

Tô Yên lắc đầu

"Ta sẽ không giết hắn."

Lão nhân kia đầu tiên là nghiêm túc tức giận, nhưng mà rất nhanh, sự tức giận kia liền biến mất.

Trong tay hắn xuất hiện cây gậy gỗ màu đen, dậm xuống mặt đất, phát ra một tiếng vang.

Bùm!!!

*****

Edit: Thanh Hoa

Beta: Tinh Niệm

Lúc này Tô Yên nâng tay lên.

Một cỗ lực lượng cường đại tràn ra xung quanh nàng.

Oành!

Hai lực đạo lớn va chạm.

Nháy mắt, lực lượng chung quanh khuếch tán ra.

Lực sát thương mười phần.

Cũng may, trong không gian này không có gì cả.

Tô Yên nhìn ông ta

"Muốn ta giết hắn, không thể. Nhưng với ngươi, thì có thể."

Thanh âm lãnh đạm, nói không hề cố kỵ.

Người trước mặt này dù có tồn tại hay không, với nàng mà nói, không quan trọng.

Lão nhân đối diện trố mắt trong chốc lát, sau đó cười ha ha.

Ông ta nghe vậy không những không tức giận, ngược lại còn rất cao hứng.

"Được được được."

Gậy gỗ đen trong tay hắn chuyển động.

" Để ta nhìn xem, ngươi dựa vào cái gì mà dám nói ra lời này."

Vừa dứt lời, gậy gỗ liền biến mất.

Biểu tình trêи mặt Tô Yên không đổi, chỉ thấy một nguồn lực lớn từ trong tay nàng phát ra.

Oành!

Cuộc chiến bắt đầu.

Trong một không gian độc lập ở ngoài Cửu Trọng Thiên.

Mặt đất chấn động, bốn phương tám hướng truyền đến âm thanh như sấm rền.

Cảm giác như nơi này sắp tan vỡ thành từng mảnh vậy.

Diệp Thiên Linh đứng ở trong cung điện của mình, mặt vô biểu tình.

Tay nàng ta dần dần nắm chặt.

Có những người chẳng cần làm cái gì cũng đặc biệt khiến người ghen ghét.

Bởi vì người đó dễ như trở bàn tay đã có được đồ vật mà người khác dùng trăm phương ngàn kế, dốc hết sức lực cả đời mới có được.

Diệp Thiên Linh nhìn bảy vị Chủ Thần đang đứng trong điện của mình.

Ngay cả Giffy đang đeo gông xiềng cũng đến trình diện.

Bọn họ theo mệnh lệnh của Thiên Đạo, tập kết ở chỗ này nghênh đón người đi ra khỏi không gian hỗn độn.

Giffy cúi đầu, nhìn xuống chân mình đang bị xiềng xích cột lấy.

Nàng ta khinh thường, bày ra ý cười châm chọc.

"Thiên Đạo, thật đúng là chưa bao giờ công bằng."

Diệp Thiên Linh quay đầu lại, nhìn về phía Giffy

"Câm miệng."

Thanh âm nàng lạnh băng không hề cảm tình.

Giffy ngẩng đầu, nhìn về phía Diệp Thiên Linh.

Giffy cùng Diệp Thiên Linh là hai người hoàn toàn bất đồng.

Giffy chính là dạng hồn nhiên thiên thành yêu mị, khi nói chuyện tự nhiên hờn dỗi, một giây liền có thể câu hồn đoạt phách, làm người miên man bất định.

Đôi mắt Giffy cong lên

"Chẳng lẽ không phải sao? Tô Yên sinh ra đã được định là Chủ Thần. Còn chưa thành thần cũng đã là thần. Cái gì cũng không làm đã có thể có được thứ mà người khác mơ ước. Dù cho chủ Thân Thiên Linh ngươi có nỗ lực bao nhiêu đi nữa, chỉ cần Tô Yên còn sống, thì ngươi sẽ không có khả năng ngồi trêи vị trí Chủ Thần đứng đầu. Được xưng ' Thiên Đạo tồn tại, công bằng còn ở ', từ lúc bắt đầu đã thiên vị nàng ta. Nàng ta đến cảm tình đơn giản cũng không có, chẳng khác gì quái vật làm Chủ Thần đứng đầu. Ta, không, cam, tâm."

Giffy gào lên từng câu từng chữ.

Mỗi một lời phát ra, mắt ả đều biểu đạt sự chán ghét đối với Tô Yên, và cả sự bất mãn với Thiên Đạo.

Vừa nói xong, không khí liền yên tĩnh.

Cho đến khi Kiêu Lôi cười nhạo một tiếng.

"Không cam lòng? Có thể a. Đánh thắng nàng, ngươi chính là Chủ Thần đứng đầu. Nhưng ngươi đánh không thắng. Chính là bởi vì tất cả mọi người ở đây đều đã bại trận, nàng mới ngồi ở vị trí này. Nói Thiên Đạo thiên vị, chi bằng nói rằng ngươi ghen ghét thiên phú Chủ Thần của nàng. Mà những người ở đây, ai chả có thiên phú? Nàng là Đại Chủ Thần, chính vì nàng đủ mạnh. Nàng cường đại, không chỉ bởi có thiên phú, mà còn vì nàng cũng phải chịu đủ thống khổ mới có thể có được vinh quang này."

Nếu muốn ngồi ở vị trí không ai ngồi được, thì phải chịu những thứ không ai chịu được.

*****

Edit: Thanh Hoa

Beta: Tinh Niệm

Trong thế giới nhân loại, sẽ thường xuyên nghe được một câu.

Mọi người đều chỉ có thể nhìn thấy vinh quang của người khác, chỉ cảm thấy người này có được vận may trời ban nên mới ghen ghét đến nổi điên. Lại không thấy được ở sau lưng, họ đã phải chịu bao nhiêu vết thương, trải qua bao nhiêu đau khổ.

Giffy âm độc nhìn về phía Kiêu Lôi.

Kiêu Lôi lãnh đạm trào phúng nói một câu

"Thủ hạ bại tướng cũng chỉ có tư cách dùng miệng thôi."

"Ngươi!"

Diệp Thiên Linh nhìn về phía trước,

"Được rồi, đừng náo nữa."

Thanh âm lạnh như băng, không nghe ra chút cảm xúc.

Trận chiến hỗn độn trêи không trung còn đang tiếp tục.

Hai người kia thế nhưng chẳng phân thắng bại, giằng co thật lâu.

Cho đến khi lão nhân râu bạc móc ra gậy đen, vung tới phía Tô Yên.

Phanh!

Tô Yên dừng ở trêи mặt đất, phun ra một búng máu.

Thấy tình huống như vậy, lão nhân râu bạc cười ha ha.

Chờ cười đủ rồi, ông ta mới nói

"Ngươi, thực không tồi."

Tô Yên lau máu ngoài miệng.

Nàng vẫn bất động thanh sắc, nói

"Ngươi thắng."

Lão nhân kia nâng gậy gỗ, nháy mắt nó liền biến ảo.

Gậy gỗ dần dần biến nhỏ, biến thành một cây trâm màu đen.

Cây trâm kìa thực xấu, chẳng khác nào một cái cành khô.

Sau đó lão nhân đưa cây trâm kia tới trước mặt Tô Yên.

"Về sau, nó là của ngươi."

Mí mắt Tô Yên không hề nhúc nhích.

Lão vuốt bộ râu bạc của mình

"Dùng thứ này có thể giết hắn, từ đây, trong thiên địa, ngươi sẽ không còn điểm yếu nữa."

Tô Yên chậm rãi đứng dậy.

Nàng cúi đầu, thanh âm bình tĩnh

"Rút thần hồn của ta đi."

Thân thể lão ta liền khựng lại, ý cười trêи mặt dần dần biến mất, ông ta từng câu từng chữ nói

"Gàn bướng hồ đồ!"

Hai người lẳng lặng đối diện.

Lão nhân kia lại chậm rãi trở nên phẫn nộ.

"Ngươi đừng tưởng rằng ta không có biện pháp bắt ngươi. Chớ quên, không có ngươi, thì phía dưới kia còn có một người khác!"

Nhắc tới một người khác, Tô Yên giật giật mày.

"Ta không quên."

Một người bị cướp mất trái tim, một phần khác của nàng.

Lão nhân cầm cây trâm kia, tức giận chỉ vào Tô Yên

"Vì để ngươi trở nên càng mạnh, ta tước đoạt đi sự ích kỷ, sự dối trá, cùng tình cảm dư thừa trong ngươi, còn có cả phần cảm xúc âm u không dùng được kia nữa. Ngươi không hiểu thương hại, cũng không cần thiện lương, ngươi chỉ cần vĩnh viễn bình tĩnh, nắm giữ tất cả trời đất này trong tay. Chỉ cần ngươi giết hắn, ngươi sẽ là người kế thừa Thiên Đạo hoàn mỹ nhất do ta vất vả bồi dưỡng."

Thế gian này tất cả đều dựa theo quy tắc mà tiến hành.

Chỉ là hiện giờ, hắn sắp cùng thiên địa hợp làm nhất thể, hóa thành khói nhẹ trở về thiên địa.

Trước khi hắn tiêu vong, Thiên Đạo cần có một người kế nhiệm.

Tô Yên, là người tốt nhất mà hắn chọn được.

Nhất định phải là nàng, chỉ có thể là nàng.

Tên nam nhân làm vướng bận kia, cái gì mà thiếu chủ chứ.

Làm việc xấu xa như vậy, ý đồ muốn vây khốn người kế thừa hoàn mỹ nhất của hắn?

Hah, hắn ta nhất định phải chết.

Lão nhân lại vuốt chòm râu, ép hỏi Tô Yên

"Mộc trâm này, ngươi vẫn không nhận?"

Nàng ngẩng đầu, trầm mặc thật lâu.

Bỗng nhiên, nàng nâng tay trái lên, ấn ở cổ tay phải của mình.

Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh, trêи cổ tay bên phải liền biến động.

Lão nhân râu bạc ngây người trong chớp mắt.

Hắn trước nay chưa từng nghĩ tới.

Thế nhưng có một ngày, người thừa kế của mình sẽ lựa chọn tự tróc thần hồn để phản kháng kế thừa vị trí hắn để lại.

Kim quang từ quanh thân Tô Yên phát ra.

Nàng đứng ở chỗ đó, chỉ nhẹ nhíu mày.

Nhưng kim quang kia như lưỡi dao sắc bén, đâm thủng thân thể nàng, mỗi một tấc da thịt, tất cả đều như bị tách ra để nó thoát đi.

*****

Edit: Thanh Hoa

Beta: Tinh Niệm

Nháy mắt sắc môi Tô Yên liền trắng nhợt, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ sắc mặt hồng nhuận đang biến mất.

Nàng hơi há mồm,

"Ta..."

Mới vừa nói xong một chữ, kim quang kia liền tản ra khỏi thân thể nàng.

Tô Yên lung lay sắp ngã.

Lúc này, chỉ cần một trận gió nhẹ thổi qua liền có thể thổi ngã nàng xuống đất.

Nàng lại không nói câu nào.

Chỉ là lãnh đạm nhìn người phía trước.

Tô Yên lạnh nhạt, không chỉ là đối với thế gian lạnh nhạt, mà đối với chính nàng cũng vậy.

Lý trí của nàng mạnh mẽ đến độ dù cho hiện tại linh hồn đang bị xé nát đầy đau đớn, trêи mặt vẫn không hề thay đổi như thể nơi này chẳng có chuyện gì xảy ra.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng chịu đựng nỗi đau tách xé linh hồn, dù sao lúc chưa được sinh ra nàng cũng đã trải qua rồi.

Đau đến không thể chịu được, đau đến không còn cảm giác.

Tô Yên ở trong không gian hỗn độn đó tự động thủ với mình.

Mà lúc này ở Thâm Uyên Ma Vực, Quân Vực đang chán muốn chết còn phải uống thuốc, hắn nhân tiện tính thời gian chờ Tiểu Quai tới tìm hắn.

Mấy ngày trước đây rất mỹ diệu, đang định chờ nàng tới thì sẽ không thả người đi.

Vậy mà ngay sau đó, thân thể hắn chợt cứng lại, cảm giác đau đớn ở ngực truyền đến.

Giây tiếp theo, hắn liền ốm yếu đến hít thở cũng không thông, ý cười trêи mặt biến mất, chỉ còn lại cảm giác giông bão sắp ập đến.

Đảo mắt, hắn liền chạy về phía Cửu Trọng Thiên.

Nam Nhiễm ở địa lao Minh giới cũng cảm thấy thân thể mỗi một tấc đều đau.

Nàng cắn chặt răng, nỗ lực thu liễm lệ khí của mình.

Vương tọa sau lưng cũng đang không ngừng rung động.

Cuối cùng, vương tọa thu hồi, biến thành một viên hắc trân châu, không ngừng quay chung quanh Nam Nhiễm.

Còn ngươi đen nháy của Nam Nhiễm nhìn chằm chằm vào viên châu không ngừng xoay vòng vòng kia.

Âm trầm nói

"Ngươi tiếp tục xoay, lão tử liền ném ngươi đi."

Dứt lời, lạch cạch, hắc trân châu như nghe hiểu tiếng người, đảo mắt liền rơi từ trêи không xuống mặt đất, bị Nam Nhiễm nắm chặt trong lòng bàn tay.

······

Hiện giờ Cửu Trọng Thiên đang bị quấy tới long trời lở đất.

Quân Vực tới tìm Tô Yên, phát hiện nàng không có ở Cửu Trọng Thiên.

Chỉ thấy tám vị Chủ Thần ở đó.

Nháy mắt khi Diệp Thiên Linh liền nhìn thấy Quân Vực, nàng ta lạnh băng nói

" Người của Thâm Uyên Ma Vực tự tiện xông vào Cửu Trọng Thiên. Giết!"

Nói xong, tám Chủ Thần liền xông lên.

Đương nhiên, không phải tất cả đều ôm ý nghĩ muốn giết Quân Vực mà xông lên.

Chẳng hạn như Kiêu Lôi, ân, khó được cơ hội, hắn muốn dạy dỗ với tên này từ lâu rồi nha.

Hay như Tang Lạc, lúc trước cắt cái đuôi của nó, hại nó qua mấy ngàn năm mới khó khăn lắm khôi phục lại, đừng tưởng rằng có Tiểu Tô Yên che chở liền dám vô pháp vô thiên.

Lại như Mộng Yểm, tuy rằng ngươi đã từng làm ba ba của ta, nhưng loại quan hệ này không thể để cho người khác biết, vẫn là tiễn ngươi cùng đi với nó đi.

Mọi việc cứ như thế.

Chỉ là.

Hai bên cũng không có giao chiến đến cùng.

Bởi vì Quân Vực bị một đạo kim quang bao phủ, rất nhanh liền biến mất trước mắt mấy người.

An Túc cùng An Đồng theo sát sau đó đuổi tới, thấy một màn Quân Vực biến mất trong hư không kia.

Hai bên giằng co.

An Đồng mặt vô biểu tình, chỉ là xung quanh hắn đằng đằng sát khí.

An Túc nghiêng đầu hỏi hắn

"Ngươi làm sao vậy?"

An Đồng lắc đầu

"Không có việc gì, chỉ là có chút bất an. Thiếu chủ hẳn là sẽ không có việc gì."

An Túc câu môi,

"Trừ phi ngài ấy tự nguyện, bằng không thì khó có thể xảy ra chuyện gì."

An Túc nói làm An Đồng thoáng chút thả lỏng.

Diệp Thiên Linh nhíu mày, nhìn về phía hai kẻ mới tới.

Nếu hỏi Diệp Thiên Linh, trêи thế gian này ghét cay ghét đắng cái gì nhất, thì đại khái chính là người của Thâm Uyên Ma Vực.

Không đúng, nàng ta đều chán ghét tất cả mọi thứ của Thâm Uyên Ma Vực, đều hi vọng nó biến mất.

*****

Edit: Thanh Hoa

Beta: Tinh Niệm

Từ xưa, chính tà đã không đội trời chung.

Tà ác vốn dĩ nên tiêu vong mới đúng.

Diệp Thiên Linh che giấu cảm xúc chán ghét trong mắt.

Tiếp tục đứng ở chỗ đó chờ đợi.

Trong không gian, lọt vào tầm mắt Quân Vực đầu tiên đó là hình ảnh Tô Yên cả người đầy máu ngã trêи mặt đất.

Đứng ở bên cạnh nàng là một lão nhân râu bạc.

Ánh mắt Quân Vực co lại.

Một sợi dây màu trắng xuất hiện, trói Tô Yên lại, treo nàng lên giữa không trung.

Nàng tựa như đã lâm vào hôn mê.

Đầu gục xuống, không có tri giác.

Lão nhân râu bạc nhìn người đang đi tới.

Vẻ mặt Quân Vực âm u, trong mắt chỉ toàn là giông gió chực chờ ập đến.

Lão nhân cũng đang nhìn hắn, trong lòng không hề dễ chịu.

Ân, thực chán ghét.

Lão nhân mặt không đổi sắc, thu hồi phẫn nộ cùng thất vọng đối với Tô Yên.

Ông ta mở miệng

"Ngươi muốn cứu nàng, muốn nàng sống sót, cũng có thể, nhưng mà... ngươi phải chết."

Nói rồi, lấy cây trâm gỗ đã rơi xuống đất kia, vung lên, lập tức nó liền xuất hiện ngay trước mắt Quân Vực.

Tầm mắt Quân Vực từ trêи người Tô Yên rời đi, chuyển đến vị trí lão nhân kia.

Cánh môi đỏ thắm gợi lên ý cười, nhưng giọng điệu lại cực kỳ âm trầm

"Lão già, ngươi lấy đâu ra sự tự tin ấy?"

Lão nhân vuốt râu.

"Ngươi sống, nàng sẽ phải chết."

Mí mắt Quân Vực buông xuống, ý cười trêи khóe môi càng ngày càng đậm, bộ dáng càng kinh diễm.

Thanh âm lười biếng, nói

"Vậy ngươi giết đi."

Lão nhân kia sửng sốt.

Trong mắt ông ta ẩn ẩn hiện lên sự tức giận,

"Ngươi!"

Lão nhân có vẻ rất muốn cùng Quân Vực đánh một trận, hận không thể đánh chết hắn.

Nhưng mà rất nhanh, ông ta bình ổn lại tâm tình.

Trước có Tô Yên làm trong lòng ông ta nảy sinh thất vọng cùng phẫn nộ, sau lại có Quân Vực vô hạn khiêu khích.

Làm ông ta thiếu chút nữa hao tổn thuyệt.

Lão nhân sờ sờ bộ râu bạc trắng.

"Ngươi dùng mấy thứ bẩn thỉu như huyết khế kia để trói buộc hồn phách nàng với ngươi. Biến tiểu thế giới mà nàng đang khổ sở rèn luyện thành chỗ để ngươi bồi dưỡng tình cảm. Không từ thủ đoạn, không màng đến cảm nhận của nàng, ngăn cản nàng trở nên mạnh mẽ hơn, ngươi không sợ, nếu nàng biết được thì sẽ trách ngươi, sẽ oán hận ngươi sao?"

Mí mặt Quân Vực giật giật.

Hắn nhìn về phía Tô Yên còn đang hôn mê, sau đó con ngươi đen nhánh lại chuyển về ông lão kia.

Chậm rãi nói

"Ngươi cũng biết thật nhiều a."

Lão nhân râu bạc ha ha cười.

"Ta chẳng những biết cái này, còn biết trong lòng ngươi đang nghĩ, làm thế nào để cứu nàng đi. Vô dụng thôi. Trêи người nàng đã bị sợi dây này quấn quanh, trừ ta ra, không ai có thể giải trừ nó. Mà ngươi, mỗi một câu nói đều khiến sợi dây này khảm vào huyết nhục nàng ngày càng sâu hơn."

Tựa như để chứng minh lời hắn nói là sự thật.

Tí tách, máu trêи người Tô Yên theo sợi dây màu trắng, nhỏ từng giọt xuống mặt đất.

Quân Vực vừa nhìn thấy, tối tăm trong mắt lại nhiều thêm vài phần.

Hai bên chợt rơi vào yên lặng.

Rốt cuộc, vẫn là Quân Vực không nhịn được

"Ngươi muốn thế nào?"

Lão nhân kia nghe được câu nói như vậy, cười thành tiếng.

Ân, đại cục đã định.

Cây trâm vốn đang treo ở giữa không trung, bỗng nhiên thay đổi phương hướng bay thẳng về phía Tô Yên.

Ông ta cất lời

"Hai người các ngươi, chỉ có thể một mất một còn. Hoặc là ngươi. Hoặc là nàng. Quyền lựa chọn, ở trong tay ngươi."

Quân Vực nhìn nơi này.

Hỗn độn.

Nơi vạn vật bắt đầu.

Chết?

Hắn tất nhiên là không sợ.

Duy chỉ để ý...

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên.

*****

Edit: Thanh Hoa

Beta: Tinh Niệm

Đảo mắt liền nhìn thấy cây trâm kia đã bay đến trước mặt Tô Yên.

Ánh mắt hắn co rút, nhanh chóng đứng dậy nắm lấy cây trâm màu đen kia.

Cơ hồ là ngay khi vừa chạm đến trâm gỗ.

Nó liền trực tiếp quay ngược lại, đâm vào ngực Quân Vực.

Một cỗ sức mạnh cường đại cùng quen thuộc lập tức lan tràn nơi lồng ngực hắn.

Là... lực lượng của Tiểu Quai.

Khi Tô Yên mở mắt ra, liền thấy Quân Vực bị chiếc trâm kia đâm trúng.

Nàng chỉ cảm thấy trong mắt tràn ngập màu đỏ máu.

Ánh mắt nàng chợt co rụt lại, cắn chặt răng tránh thoát khỏi thứ đang buộc chặt mình, sau đó nhào tới phía Quân Vực.

Đây có lẽ là khoảnh khắc chật vật nhất trong đời nàng.

Thần hồn đã bị huỷ hoại, nàng sớm đã không còn lực lượng.

Vô lực nhìn Quân Vực cách mình trong gang tấc, rơi xuống mặt đất.

Mỗi một tấc trêи người Tô Yên đều đang kêu gào đau đớn.

Giống như có hàng vạn con kiến gặm cắn.

Tô Yên chật vật, tóc tai tán loạn, cả người toàn máu, ôm lấy Quân Vực đang ngã xuống.

Chỉ là nàng không còn dễ như trở bàn tay bế hắn lên như trước.

Nàng quỳ gối trêи mặt đất, cả người run rẩy, không phải đau đớn về thể xác, mà là cảm xúc không thể tiếp nhận việc hắn tiêu vong nơi này.

Quân Vực gác đầu lên vai Tô Yên, duỗi tay ôm lấy nàng.

Rất lâu sau mới bất đắc dĩ than một tiếng.

Không gian hỗn độn dần biến mất.

Tô Yên nghe thấy có người hét lên

"Thiếu chủ!!"

Là giọng An Đồng.

Lúc này nàng nhìn thấy cảnh tượng An Đồng cùng An Túc, còn có tám vị Chủ Thần đang chiến đấu với nhau.

Mọi thứ xung quanh đều nhìn thấy rất rõ ràng.

Đây là bên ngoài cung điện của Diệp Thiên Linh.

Kiêu Lôi là người đầu tiên sửng sốt.

Bởi vì một màn này xuất hiện thật sự quá đột ngột.

Cả người Tô Yên đầy máu run rẩy quỳ trêи mặt đất, ôm Quân Vực.

Ở trêи ngực Quân Vực còn cắm một cây trâm đen, thân thể nhuốm đầy máu tươi cơ hồ nhìn thấy cả xương trắng.

Trêи người hắn hắc khí tràn ra ngoài.

Đây là, đây là dấu hiệu của sự tiêu vong.

Sau đó liền nghe thấy một thanh âm cổ xưa vang vọng toàn bộ Cửu Trọng Thiên

[Ngay trong ngày hôm nay, Diệp Thiên Linh sẽ trở thành Đại Chủ Thần.... ]

Giọng nói vang vọng tắt dần, tiếp đó không còn tiếng động.

Cánh môi Quân Vực để ở bên tai Tô Yên, cọ cọ.

Tựa hồ là có chuyện muốn nói cùng nàng.

Chỉ là rất rất lâu sau, mới gọi được ra hai chữ

"Tiểu Quai..."

Vừa dứt lời, Quân Vực ở ngay dưới tầm mắt Tô Yên, hồn phi phách tán, chẳng còn lại gì.

Tô Yên quỳ trêи mặt đất, ánh mắt nàng dại đi.

Cả người toàn máu, trêи thân thể đã bị tróc thần hồn kia tựa hồ như chẳng còn cảm giác thống khổ hay đau đớn gì.

Lúc này, một đạo ánh sáng hiện lên.

Nháy mắt, một cây kim đao từ đằng sau đâm xuyên qua ngực Tô Yên.

Nàng chỉ thoáng nhíu mày, sau đó lại thất thần, tiếp tục ngây dại ngồi đó.

Mà lúc này, Diệp Thiên Linh thần sắc lạnh băng đứng đằng sau lưng Tô Yên.

Nàng ta buông lỏng tay nắm kim đao, sau đó lại ngưng tụ là một thanh kim đao khác, muốn nhân thời điểm này đâm tiếp vào thân thể Tô Yên.

Nhưng một đạo khí hắc ám từ giữa không trung bỗng nhiên cản lại.

Một viên trân châu đen, rồi đến một thiếu nữ áo đỏ xuất hiện.

Viên trân châu kia trong giây lát đã biến thành một thanh trường đao, thiếu nữ kia nắm lấy trường đao bước ra ngoài.

Diệp Thiên Linh cũng lùi sau hai bước.

Thiếu nữ nhìn khung cảnh ở đây.

Chiến tranh hỗn loạn.

Nàng cười tươi, nhịn không được huýt sáo.

Ân, nàng thích chỗ ngồi này.

Nhưng mà ······.

Nàng cúi đầu nhìn máu trêи người Tô Yên.

Ngồi xổm xuống, nhân tiện tìm một tư thế thích hợp ôm lấy Tô Yên.

Chỉ là nàng mới vừa ôm lấy, đã nghe được Tô Yên lẩm bẩm hai chữ

"Ta đau."

Thiếu nữ áo đỏ liếc mắt nhìn Tô Yên một cái.

Nhưng rất nhanh sau đó, lực chú ý đã chuyển đến ba người đang vây lấy nàng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)