Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 337

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 337
Tiểu Quai, ta đau (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Chúng nó đã bao giờ được nhìn thấy trường hợp như này bao giờ đâu.

Bậc thang phía sau lưng Tô Yên dần biến mất.

Chờ tới khi nàng bước lên bậc cuối cùng, nhìn tám người trước mắt.

Giffy - Chủ Thần đứng hàng thứ tư, cổ chân vẫn mang theo xiềng xích, áo bào trắng dài che lấp đi gông cùm, Che dấu việc ả đang bị phạt nhốt ở trong nhà lao.

Tô Yên nâng tay lên, áo bào trắng chảy xuống, lộ ra nửa cánh tay trắng nõn.

Ngón tay nhẹ điểm.

Nháy mắt, non xanh nước biếc, gió thổi cành liễu nhẹ bay, tất cả mọi thứ đều khôi phục trạng thái bình thường.

Tô Yên nhàn nhạt lên tiếng

"Đi thôi."

Tám người phía sau đồng thời đáp lời

"Tuân lệnh!"

Dứt lời, một đoàn người liền rời khỏi tiểu thế giới, đi về Cửu Trọng Thiên.

___THẾ GIỚI 32-KẾT THÚC__

Từ thuở sơ khai, Thiên địa chia ra Cửu Trọng Thiên và Thâm Uyên Ma Vực.

Chín đại Chủ Thần bảo hộ Cửu Trọng Thiên, sáu đại yêu sử bảo hộ Thâm Uyên Ma Vực.

Chín đại Chủ Thần, tôn Quân Lâm làm vi tôn.

Sáu đại yêu sử, phụng chủ là Quân Tà.

Nhưng thời gian qua đi, trước khi vạn vật ra đời, Quân Lâm và Quân Tà đồng thời thoái ẩn, biến mất khỏi thiên địa.

Hiện giờ, thiên hạ chia làm ba phần.

Minh Giới lấy sông Vong Xuyên làm trung tâm, ở thời điểm cuối cùng bỗng tách ra.

Cửu Trọng Thiên, Thâm Uyên Ma Vực, Minh Giới.

Nơi nào làm việc của nơi đó, duy trì sự cân bằng của thiên địa.

Hiện giờ, thời đại của Quân Lâm ở Cửu Trọng Thiên đã sớm qua đi.

Tô Yên trở về Cửu Trọng Thiên, liền đi thẳng về đại điện của mình.

Tám vị Chủ Thần kia cũng không hề quấy rầy thêm.

Mấy vạn năm qua đều như vậy.

Cho đến khi Tô Yên bị một giọng nói phía sau gọi lại

" Chủ Thần Tô Yên."

Tô Yên dừng chân, quay đầu lại.

Một nữ tử thanh thanh lãnh lãnh, mặc bạch y, hoa văn dệt bằng tơ vàng, toàn thân mang theo cao khiết, xuất hiện trước mặt nàng.

Khuôn mặt nữ tử lạnh như băng, phong thái giống hệt Tô Yên

"Chúc mừng Chủ Thần Tô Yên trọng hoạch được thần hồn trở về."

Người này, chính là Diệp Thiên Linh.

Chủ Thần đứng thứ hai trong Chín đại Chủ Thần.

Tô Yên gật đầu

"Ừ."

Tô Yên đáp lời, sau đó lại hỏi

"Có việc gì?"

Diệp Thiên Linh nhìn Tô Yên, đôi mắt lạnh như băng giống như muốn đâm thủng cả khuôn mặt Tô Yên đến linh hồn của nàng.

Một lúc lâu sau, nàng ta mới lên tiếng

"Thiên Đạo Đại Nhân từng để lại lời nhắn, khi người trở về, ngài ấy muốn gặp người."

Tô Yên nghi hoặc

"Thiên Đạo?"

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Người thọ cùng thiên địa, đại diện cho sự tồn tại của thiên địa?

Diệp Thiên Linh gật đầu

"Chủ Thần đại nhân khi nào rảnh thì đi gặp đi."

Tô Yên

"Được, nhưng hiện tại ta có việc. Chờ ta làm xong lại nói."

Nói xong, Tô Yên xoay người đi về đại điện của mình.

Tiểu Hồng lẩm bẩm tự hỏi

"Thiên Đạo là cái gì?"

Nó ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu là gì.

Tiểu Hoa tra xét tư liệu một lúc, sau đó lên tiếng giải thích nghi hoặc của Tiểu Hồng

"Thiên Đạo là người được thiên địa huyễn hóa ra, có ý thức, có lực lượng chí cao vô thượng, vô cùng thần bí. Nghe nói việc trong thiên địa, Thiên Đạo không gì là không biết. Tất cả mọi chuyện đều nằm trong phạm vi khống chế của Thiên Đạo."

Tiểu Hồng nghe xong, cái hiểu cái không.

Tiểu Hoa xem xét tư liệu, lại nói tiếp

"Nhưng căn cứ vào tư liệu, chỉ có Chủ Thần Diệp Thiên Linh đã nhìn thấy Thiên Đạo. Tất cả những yêu cầu của Thiên Đạo đều là do Diệp Thiên Linh xử lý."

Tiểu Hồng nghi hoặc

"Ơ? Chẳng lẽ không phải là tìm Yên Yên sao? Vì sao lại muốn tìm nàng ta?"

"Ta cũng không biết a."

Tiểu Hoa lên tiếng hỏi Tô Yên

"Ký chủ, chị từng gặp Thiên Đạo chưa?"

Tô Yên đáp

"Chưa."

Nói xong, nàng đã đi vào trong đại điện của mình.

Bước vào trong, nhìn vào điện bài, nàng vô cùng sửng sốt.

Điện bài vốn dĩ đã bị hủy diệt, giờ đã đổi thành Yên Vực điện.

(Yên Vực điện đó =)))

____

Ây da~ nhanh thật đó. Đây đã là vị diện cuối cùng rồi á!

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên nhìn điện bài đến ngây người.

Một nam tử mặc y phục màu trắng đứng ở dưới gốc cây hợp hoan đang nở hoa trong viện.

Khuôn mặt tuấn mỹ đến cực điểm, cánh môi đào hoa gợi lên một độ cung, mũi đĩnh bạt, đôi mắt đen nhánh nhìn Tô Yên.

Nốt ruồi son ở đuôi mắt phải càng làm người ta không thể rời mắt.

Yết hầu hắn lăn lộn

"Tiểu Quai~"

Tô Yên quay đầu, nhìn về phía thân ảnh đang đứng dưới gốc cây hợp hoan.

Không biết hắn đã chờ ở đây bao lâu.

Hoa hợp hoan nhẹ rơi xuống, đậu trêи bờ vai hắn.

Đôi mắt Tô Yên ánh lên một tia sáng.

Sắc mặt lãnh đạm chậm rãi bị hòa tan.

Nàng nhấc chân đi về phía hắn.

Nhân tiện vung tay, ném Tiểu Hồng, Tô Cổ đang không ngừng nói trong không gian ra.

Bị ném ra ngoài, còn có cả Tiểu Hoa.

Khi Tiểu Hoa phát hiện mình bị bắn ra khỏi đầu ký chủ, nó vô cùng sửng sốt.

Sau đó liền vui vẻ không chịu được

"Ngao ngao ngao ngao, ta có thân thể rồiiiii!!"

Tiểu Hoa nhảy nhót, vô cùng vui sướиɠ.

Nhưng nó phát hiện ra, Tiểu Hồng to hơn nó rất rất nhiều lần, giống như người khổng lồ vậy.

Tiểu Hồng ngồi xổm xuống, nhìn con vật nhỏ trêи mặt đất.

Vươn ngón tay ra chọc chọc hai cái, vui vẻ nói

"Ơ? Tiểu Hoa cũng là một con rắn à?"

Tiểu Hoa cao hứng

"Thật sao?"

Tuy rằng nó muốn là thần long gì gì đó.

Nhưng nếu ký chủ đã cho nó thân thể, cho dù là gì nó cũng vô cùng cao hứng.

Tô Cổ bước tới.

Tiểu Hoa vặn vẹo thân thể, muốn hai đứa kia khen nó vài câu.

Tô Cổ nhấc Tiểu Hoa lên, đặt ở trêи đỉnh đầu Tiểu Hồng.

Lãnh đạm nói

"Ngu ngốc, không phải tất cả các động vật mềm mềm đều là rắn."

Tiểu Hồng mờ mịt, Tiểu Hoa cũng mờ mịt theo.

Không phải rắn?

Tiểu Hồng hỏi

"Vậy nó là cái gì?"

Tô Cổ liếc liếc Tiểu Hoa

"Sâu lông."

Tô Cổ vừa dứt lời, Tiểu Hoa ngốc mất ba giây.

Sau đó liền nằm đơ người trêи đầu Tiểu Hồng.

Hu hu hu, nó không muốn làm sâu lông.

Tô Cổ kéo Tiểu Hồng ra khỏi Yên Vực điện.

Vừa bước ra khỏi cửa lớn, liền nhìn thấy hai nam nhân mặc y phục đen đang đứng ở chân tường.

Sáu mắt nhìn nhau.

Tô Cổ lên tiếng trước

"Ta biết các ngươi. An Đồng, An Túc."

An Túc cười hành lễ

"Tô Cổ, xin chào."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Chào hỏi xong, Tô Cổ liền dẫn theo Tiểu Hồng, còn có Tiểu Hoa rời đi.

Ba đứa kéo nhau đi khắp nơi.

Chúng nó chưa từng tới Cửu Trọng Thiên, đương nhiên phải đi khám phá rồi.

Khuôn mặt như trẻ con của An Đồng không có chút ý cười.

"Thiếu chủ vừa mới tỉnh lại liền chạy tới đây, về sau định tính toán ở luôn chỗ này thường trú dưỡng bệnh sao?"

An Túc trầm mặc suy nghĩ

"Có lẽ, ý của Thiếu  Chủ là như vậy, nhưng còn phải xem ý của Chủ Thần Tô Yên."

Vừa nhắc tới Tô Yên, An Đồng liền im lặng.

Hắn không nói một câu, chỉ đứng im tại chỗ.

An Túc liếc hắn một cái, cười ôn hòa

"Không có cách nào khác, Thiếu chủ đặt Chủ Thần Tô Yên ở đầu quả tim, nàng xảy ra chuyện, người đau nhất chính là Thiếu chủ."

Lời này, không biết là An Túc thuận miệng nói, hay là cố ý nói cho An Đồng nghe.

An Đồng mặt lãnh đạm nhìn An Túc

"Ta biết. Lựa chọn của Thiếu  Chủ chính là lựa chọn của ta."

An Túc nghe xong, mắt giật giật

"Ừm, là giác ngộ của ta quá thấp."

Còn tưởng rằng An Đồng sẽ không thể nghĩ thông.

Không ngờ, hắn đã sớm hiểu rõ trong lòng.

Dưới gốc cây hợp hoan trong Yên Vực điện.

Quân Vực ôm Tô Yên, đè người lên gốc cây mà hôn.

Hắn hôn nàng một lát, lên tiếng hỏi

"Tiểu Quai có nhớ ta không?"

Tô Yên không nói gì.

Mới vừa tách ra chưa bao lâu, đi hai bước đã gặp lại, còn chưa kịp nhớ.

Nhưng giờ, nàng cũng sẽ không tuỳ tiện mà nói ra lời này.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Quân Vực thấy Tô Yên không nói gì.

Hắn thế nhưng lại không ăn vạ nàng.

Quân Vực cúi đầu, hôn Tô Yên từng chút, từng chút một.

Ôm chặt eo nàng.

Hoa hợp hoan rơi rụng trêи đầu, trêи vai hai người, quả nhiên hợp với tình hình hiện tại.

Quân Vực hôn lên khuôn mặt nàng, lẩm bẩm một câu

"Tiểu Quai không quên chuyện đã đáp ứng với ta chứ?"

Tô Yên sững người, sau đó lên tiếng hỏi lại.

"Chuyện gì nhỉ?"

Đồng chí Quân Vực bĩu môi

"Tiểu Quai quên rồi sao?"

Tô Yên ôm hắn

"Ta đáp ứng chàng quá nhiều chuyện, ta không biết chàng nói đến chuyện nào cả."

Quân Vực nhìn nàng, nhịn không được lại hôn một cái.

Ân cần dụ dỗ

"Tiểu Quai đồng ý với ta là sẽ chủ động hơn một chút."

Tô Yên nghe xong, liền chủ động dâng môi thơm, hôn hắn một chút.

Quân Vực tiếp tục nói

"Còn gì nữa?"

Tô Yên lại hôn thêm một cái.

Quân Vực nhìn khuôn mặt thản nhiên của nàng.

Hừ, rõ ràng nàng không hề hiểu hắn đang nói cái gì.

Hắn trực tiếp bế ngang Tô Yên lên.

Vừa đi vừa nói

"Tiểu Quai, ta bị thương rất nghiêm trọng, không có sức lực."

Tô Yên nghe xong, liền giãy giụa muốn xuống.

Quân Vực đã chạy vào trong.

Đi tới giường rồi thả người xuống.

Hắn dùng chút sức liền trở thành Tô Yên ở bên trêи hắn.

Con ngươi đen nhanh mang theo cảm xúc áp lực.

Yết hầu hắn lăn lộn.

"Tiểu Quai, hy vọng nàng sẽ đối xử với ta thật tốt."

Tô Yên nghe xong, lại nhìn nhìn tư thế của hai người.

Hắn muốn nàng phải dùng sức?

Nhưng nàng còn chưa kịp làm gì, người nào đó đã tự động cởi y phục.

Màn nhẹ buông xuống.

Tô Yên nhìn Quân Vực, lại nhìn đống y phục bị hắn ném văng ra ngoài.

Quân Vực chớp chớp mắt.

"Tiểu Quai không muốn sao?"

Tô Yên nhìn bản thân mình, lại nhìn nhìn hắn, trầm mặc.

Nàng kéo tay hắn

"Đây là lần đầu tiên của ta, có khả năng biểu hiện sẽ không được tốt."

Thân thể này của nàng, xác thật là lần đầu tiên.

Nàng cũng có chút khẩn trương.

Quân Vực gật đầu, nốt ruồi son dưới đuôi mắt phải càng thêm lay động.

Cánh môi gợi lên một nụ cười

"Tiểu Quai phải đối xử với ta thật tốt."

Giọng nói của hắn còn mang theo sự hưng phấn khó kìm nén. =)))

(Sắp được ăn thịt có khác. Anh chờ ngày này lâu lắm dzùi:))))

Tô Yên duỗi tay buông màn xuống.

Sau đó, nàng nắm chặt tay, khuôn mặt nghiêm túc, ngoan ngoãn gật đầu.

Cúi người xuống hôn Quân Vực.

Quân Vực hưng phấn muốn phát điên.

Cmn chứ cái gì mà thân thể bị thương, cái gì mà không có sức lực.

Biểu hiện của hắn không có một chút nào giống với người bị trọng thương khó chữa.

(Cmn anh tôi còn có thể lên giời luôn ấy chứ đùa à =))). )

Tô Yên liền ngơ luôn ······ ách, nhưng mà, vẫn có thể chấp nhận được.

Bên ngoài điện Yên Vực, An Túc và An Đồng đứng chờ đã ba ngày ba đêm, chờ đến mỏi mòn mà Thiếu chủ nhà mình vẫn chưa lòi cái mặt ra.

Hai người quay đầu nhìn nhau, sau đó lại nhìn đi chỗ khác.

An Đồng nhẹ giọng

"Không phải đại phu nói, thân thể thiếu chủ phải dưỡng thương cẩn thận, không được vận động mạnh sao?"

An Túc trầm mặc, sau đó chậm rãi trả lời

"Có lẽ, Thiếu chủ mất khống chế rồi, cái vấn đề thân thể mình bị trọng thương, Thiếu chủ cũng quên luôn rồi."

.......

Sang tới ngày thứ tư.

Tô Yên rời khỏi giường, đi ra ngoài trắc điện.

Chỉ một lát sau, Quân Vực liền dính lại đây.

Đầu hắn gác lên vai Tô Yên.

Hơn nửa sức nặng cơ thể đều đè lên trêи người nàng.

"Tiểu Quai đi đâu?"

Tô Yên nhìn thoáng qua vết thương trêи tay hắn

"Tìm chút thuốc đắp cho chàng."

Quân Vực liếc liếc nhìn miệng vết thương sâu tới lộ cả xương trêи cánh tay mình.

Vì quá hưng phấn nên mấy miệng vết thương lớn trêи người hắn chịu không nổi lại bục ra.

Hắn nhìn Tô Yên đang lúi húi tìm thuốc.

Híp mắt, lên tiếng

"Ừm."

Hắn vẫn dính lấy nàng, không hề hỗ trợ nàng tìm thuốc, chỉ đơn giản là dính lấy nàng giống như một miếng cao da chó.

Hơn nữa, hắn còn là một miếng cao dính vô cùng có trọng lượng.

Khi Tô Yên đang tìm thuốc thì cảm giác có người ở ngoài cửa.

Động tác tìm thuốc liền khựng lại.

Nàng đứng dậy, đi ra ngoài.

Quân Vực giật giật mí mắt

"Tiểu Quai không tìm dược cho ta sao?"

Tô Yên nhìn hắn

"Hình như có người tới đưa dược cho chàng."

Nói xong, nàng duỗi tay chỉnh lại quần áo cho hắn.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Sau đó lôi kéo người đi ra ngoài.

Quân Vực đứng ở tại chỗ vẫn không nhúc nhích.

Tô Yên nhìn về phía hắn, nghi hoặc

"Làm sao vậy?"

Quân Vực dính lại đây, ngữ điệu lười nhác

"Không muốn Tiểu Quai đi mở cửa."

Tô Yên nghi hoặc

"Vì sao?"

Ngay khi mở cửa ra nàng liền rõ ràng.

Đường Nhất đứng ở cửa, một thân hắc, y sắc mặt ôn hòa, không kiêu ngạo không siểm nịnh

"Tô Yên Chủ Thần, chúng ta lại gặp mặt."

Hắn hành lễ với Tô Yên.

Tô Yên gật gật đầu.

Đường Nhất đến từ Thâm Uyên Ma Vực, đã từng đứng đầu sáu đại yêu sử.

Chỉ là hiện giờ, sáu đại yêu sử đã theo tôn chủ thoái ẩn mà rời đi.

Tô Yên dò hỏi

"Chuyện gì?"

Đường Nhất ngẩng đầu, nhìn về phía Quân Vực đang dính ở trêи người nàng.

Hắn có điểm bất đắc dĩ,

"Tới đón Quân Vực thiếu chủ trở về. Yêu hồn ngài ấy bị thương nặng, không nên rời khỏi Ma Vực quá lâu."

Tô Yên gật gật đầu.

Tức khắc liền rõ ràng Quân Vực vì sao không muốn nàng mở cửa.

To Yên đang muốn nói chuyện.

Quân Vực run run lông mi, yếu ớt nói

"Tiểu Quai, miệng vết thương đau."

Tô Yên sửng sốt một chút, cúi đầu đi xem miệng vết thương.

Nàng đang muốn đỡ hắn trở về nghỉ ngơi, Đường Nhất đã chậm rãi mở miệng

"Quân Vực thiếu chủ, dược của ngài đã được mang đến. Uống xong, liền trở về đi."

Nói xong, Đường Nhất đã dâng bình sứ lên.

Tô Yên duỗi tay, bình sứ liền bay đến tay nàng.

Nàng nắm chặt cái chai, rút ra nút lọ, đưa tới bên môi hắn, nghiêm túc mở miệng

"Uống đi."

Quân Vực liếc liếc Đường Nhất một cái, sau lại nhìn Tô Yên một cái.

"Tiểu Quai cũng thật vô tình với ta."

Nói rồi nhận cái chai, sau đó uống vào.

Tuy mồm thì nói Tô Yên vô tình vô nghĩa, thế mà còn ôm không buông tay.

Đường Nhất tựa hồ sớm đã quen tay hay việc với trường hợp như vậy.

Mặt không đổi sắc, nói

"Thiếu chủ, nên trở về. Ngài ở Cửu Trọng Thiên càng lâu, thân thể sẽ càng chậm hồi phục."

Nhắc tới thân thể Quân Vực, hắn có thể không thèm để ý, nhưng Tô Yên khẳng định là để ý.

Quả nhiên, Tô Yên cạy người nào đó xuống dưới.

"Mau trở về đi thôi."

Quân Vực nhìn tình hình hiện tại, biết chắc dù có giả vờ thì cũng không có khả năng lưu lại.

Hắn ôm Tô Yên, lại hung hăng hôn một cái.

Sau đó mở miệng, nhất định muốn một cái hứa hẹn

"Tiểu Quai khi nào đi tìm ta?"

Tô Yên

"Chờ ta giải quyết xong mấy chuyện."

"Tiểu Quai khi nào giải quyết xong?"

"Ta sẽ tận lực, nhanh một chút."

Quân Vực nghe lời nàng nói.

Đôi mắt đen nhánh của hắn nhìn Tô Yên

"Ngày mai, ngày mai ta muốn gặp được Tiểu Quai. Nếu không gặp được, ta sẽ tới tìm."

Chiêu lì lợm la ɭϊếʍ này đã thực hiện không biết bao nhiêu lần, bắt đầu vừa đe dọa vừa dụ dỗ.

Nàng dừng một chút.

Cẩn thận ngẫm lại mấy chuyện cần xử lý.

Nhìn Quân Vực chuẩn bị muốn được một tấc lại muốn tiến một thước.

Nàng che miệng hắn, gật đầu.

"Được, ngày mai đi tìm chàng."

Có được hứa hẹn, Quân Vực lúc này mới coi là vừa lòng.

Trước khi đi lại ho khan hai tiếng, mí mắt buông xuống, biểu hiện một chút bộ dáng "thực suy yếu" của mình.

Mồm vẫn không ngừng nhắc nhở Tô Yên,

"Tiểu Quai chớ quên hứa hẹn nha."

Nói xong, lúc này mới chịu rời đi.

Quân Vực vừa đi, An Túc, An Đồng, còn có Đường Nhất cũng rời đi theo.

An Đồng không nghĩ tới Đường Nhất thế mà còn có thủ đoạn cao siêu như vậy.

Có thể dùng hai ba câu đã thỉnh được tôn Phật này về.

Có lẽ do An Đồng biểu hiện quá mức rõ ràng.

Đường Nhất thấy được.

Hắn ôn hòa cười cười

"Trải qua nhiều, ắt sẽ biết."

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Dù sao, khi ở Ma Vực, có một số việc không thể không kiêng nể tôn chủ.

Thiếu Chủ và Chủ Thần Tô Yên, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ thấy Thiếu Chủ đang khi dễ Chủ Thần người ta.

Nhưng nếu Tô Yên nói điều gì đó, rất hiếm khi Quân Vực nói không với nàng.

Cho dù hắn có không vui.

Đôi mắt phượng của An Túc cong lên

"Đường Nhất đại nhân, thụ giáo."

Chờ bốn người rời đi.

Tô Yên trở về Yên Vực điện.

Diệp Thiên Linh nói, Thiên Đạo tìm nàng.

Mới nghĩ tới đây, bước chân nàng bỗng dừng lại.

Sau đó, lại xuất hiện ở cửa.

Mở cửa lớn ra.

Một thiếu niên kiệt ngạo, đầu tết đầy bím tóc xuất hiện trước mắt nàng.

Thiếu niên nhìn Tô Yên một hồi lâu, bất mãn gọi một tiếng

"Chị~"

À, đó chính là Kiêu Lôi.

Hắn nhìn những dấu hôn đầy trêи cổ Tô Yên.

Bĩu môi

"Chị vừa trở về liền đi tìm người thân mật. Ta ở nhà đợi chị đã ba ngày."

Ba ngày, ở cùng cái tên nam nhân chẳng có gì đẹp kia những ba ngày liên tiếp mà không thấy chán sao?

Ở tiểu thế giới không phải ngày nào cũng gặp à?

Về đã ba ngày, dù thế nào, cũng phải dành một ngày cho hắn chứ.

Nhưng mà, có vẻ chị gái hắn quên mất cả người em trai là hắn luôn rồi.

Tô Yên nhìn Kiêu Lôi

"Em muốn uống gì không?"

Tô Kiêu Lôi nghe xong, biểu tình trêи mặt đã tốt hơn một chút.

Không phải tốt hơn một chút, mà là rất vui vẻ là khác.

Lần trước tới đây, nếu không phải bị Quân Vực đuổi ra ngoài, thì là bị Tô Yên đuổi ra ngoài.

Hắn còn chưa từng được uống một ngụm nước nào ở trong điện của chị gái hắn đâu.

"Uống!"

Hắn nhanh chóng trả lời, cứ như chỉ sợ nói chậm một giây, Tô Yên liền quay đầu đi, không cho uống nước nữa vậy.

Một chiếc bàn tròn đặt dưới gốc cây hợp hoan, trà nóng được bưng lên.

Tô Kiêu Lôi còn chưa uống được hai ngụm trà thì đã thấy một nữ nhân âm nhu tay cầm một chiếc dù đỏ, bước từng bước vào trong điện.

Chín cái đuôi lay động phía sau ʍôиɠ.

Giọng nói vô cùng câu dẫn

"Không ngờ còn có người nhanh chân hơn cả ta."

Tô Yên duỗi tay, hai chung trà được đặt lên trêи bàn.

Nàng lên tiếng

"Uống trà."

Mí mắt Tang Lạc giật giật, nhìn nhìn Tô Yên.

Chờ tới khi đã ngồi ấm ʍôиɠ, uống được một ngụm trà của Tô Yên rồi, Tang Lạc mới chậm rãi nói

"Ngươi luân hồi lâu như vậy, hình như có chút không giống lúc trước."

Ít nhất, trước kia Tô Yên sẽ không bao giờ có chuyện cho bọn hắn ngồi ngoài sân chứ đừng nói là kê bàn dưới gốc cây, pha trà cho người khác uống như thế này.

Sau Tang Lạc, là một tiểu đậu đinh mặc một thân áo bào trắng.

Áo bào dài rộng kéo lê trêи đất, vướng va vướng víu.

Phía sau còn có một cái đuôi kỳ lân, trêи trán còn có sừng.

Bộ dáng non mềm, đôi mắt vàng rực rỡ.

Gian nan nhấc chân bước qua ngạch cửa.

Tang Lạc vừa nhìn thấy bộ dáng Mộng Yểm, cười muốn sặc nước bọt

"Mộng Yểm, đừng trách ta, ta cũng chỉ trộn lẫn một chút rượu thôi. Ta chỉ tò mò xem tửu lượng của ngươi có thật sự chỉ một ly là gục không?"

Mộng Yểm rầu rĩ không vui, chầm chậm đi vào, ngồi bên cạnh Tô Yên.

Bưng ly trà thứ ba lên, uống một ngụm.

Mộng Yểm không muốn nói chuyện.

Thậm chí còn kéo mũ lên trùm kín đầu.

Nhìn Mộng Yểm, Tô Yên lại nhớ tới năm đó cậu lấy danh nghĩa là con nuôi, ở cạnh nàng mấy thập niên.

Khuôn mặt nàng nhiễm lây chút ý cười

"Rất đẹp mà."

Mộng Yểm ngước lên, thông qua mũ trùm đầu trộm nhìn Tô Yên một cái.

Xác nhận nàng không cà khịa hay cười nhạo mình, mới an tâm bỏ mũ ra, ôm chung trà lên uống.

Một canh giờ sau, Mộc Đồng và Phi Sắc cũng xuất hiện.

Khó có khi sáu vị Chủ Thần lại có thể tụ tập ngồi uống trà cùng nhau.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Năng lực của Phi Sắc gần giống với Tô Yên.

Thế cho nên khí chất trêи người hai gần như tương tự nhau.

Phi Sắc không nói gì, ánh mắt vẫn dừng lại trêи người nàng.

Mộng Yểm nhìn về phía Mộc Đồng

"Nghe nói ngươi suýt chút nữa giết chết Tô Yên."

Giọng nói thì của trẻ con, mở miệng liền đánh đánh giết giết.

Mộc Đồng đẩy đẩy gọng kính, gật đầu

"Ừm."

Thật ra thì thị lực của hắn không có vấn đề gì, nhưng thời gian trước khi thành Chủ Thần vẫn luôn đeo kính, đã trở thành thói quen, cũng khá hợp.

Mộng Yểm gật đầu, uống một ngụm trà.

Sau đó cậu giống như có chút buồn bực.

Lúc trước, cậu đi xuống tiểu thế giới, chính là muốn đánh một trận với Tô Yên.

Kết quả còn chưa đánh được một chưởng nào, ngược lại lại trở thành con trai nuôi của nàng.

Hơn nữa, hắn còn cam tâm tình nguyện, còn rất vui vẻ là khác.

Hiện tại, nếu hắn đánh một trận với Tô Yên, ... ừm, có tốt không nhỉ?

Nhưng mà, hắn lại không muốn đánh nhau với Tô Yên.

Nghĩ vậy, Mộng Yểm càng thêm buồn bực.

Sáu vị Chủ Thần, vây quanh một cái bàn trà nhỏ dưới gốc cây, có vẻ hơi chật chội.

Cho đến khi, một đạo kim quang chiếu tới trêи người Tô Yên.

Tô Yên cúi đầu, nhìn kim quang bao quanh người mình.

Năm Chủ Thần khác đều nhìn qua.

Tang Lạc lên tiếng đầu tiên

"Là Thiên Đạo triệu hoán ngươi."

Tang Lạc đã từng gặp qua lúc Thiên Đạo triệu hoán Diệp Thiên Linh.

Thân thể Tô Yên bay lên không trung.

Chớp mắt, liền không thấy đâu nữa.

Kiêu Lôi uống một ngụm trà, nhìn theo hướng Tô Yên rời đi, có chút thất thần.

Mộng Yểm lên tiếng, giọng nói trẻ con cộng với khuôn mặt nghiêm túc nhìn vô cùng quái dị

"Vì sao trước giờ Thiên Đạo chưa từng triệu kiến Tô Yên mà chỉ triệu kiến Diệp Thiên Linh vậy nhỉ?"

Tang Lạc ngúng nguẩy chín cái đuôi hồ ly

"Ai mà biết."

Mấy vị Chủ Thần này đều quen ở một mình, cũng không có thói quen bát quái.

Thế cho nên không khí trở nên yên tĩnh đến quỷ dị.

Một lúc lâu sau.

Mộc Đồng đặt chén trà xuống bàn, đẩy đẩy mắt kính

"Cuối cùng, người ngồi lên vị trí Chủ Thần đứng đầu, sẽ là Diệp Thiên Linh."

Động tác uống trà của Kiêu Lôi khựng lại.

Con ngươi vàng óng nhìn về phía Mộc Đồng.

Mộc Đồng thong thả nói tiếp

"Các ngươi đều biết, ta có thể nhìn thấy tương lai, đây là kết cục của tương lai."

Dứt lời, cả năm Chủ Thần đều chìm vào yên lặng.

........

Tô Yên bị triệu hoán tới một nơi bốn bề đều trống không.

Nàng đứng im ở đó, nhìn bốn phía xung quanh.

Chỉ một lát sau, một lão nhân râu bạc, đi chân trần xuất hiện trước mắt nàng.

Lão cầm trong tay một chiếc gậy gỗ, giống như quải trượng.

Nở một nụ cười hoà ái với nàng.

"Xin chào, Tô Yên!"

Tô Yên gật đầu

"Xin chào!"

Nàng vừa nói xong.

Nụ cười trêи mặt lão nhân liền biến mất.

Biểu tình trở nên vô cùng nghiêm túc.

"Ngươi, thay đổi."

Tô Yên không nói gì, chỉ im lặng chờ lão tiếp tục nói.

Hai tay lão nắm chặt cây gậy gỗ, giống như tìm điểm tựa.

Lão lên tiếng

"Vô tình, vô ái, vô đau, vô khổ, vô bi, vô hỉ, mới là Tô Yên."

Tô Yên thanh âm nhàn nhạt

"Rồi sao?"

Đối với việc mình không còn giống như lời lão nhân nói, Tô Yên cũng không mấy để ý.

Nhưng có vẻ, lão nhân rất để ý tới chuyện này.

Lão thấy Tô Yên bình bình đạm đạm, không biết hối cải, khuôn mặt càng thêm nghiêm túc

"Lần tìm thần hồn này cũng không thể làm ngươi hiểu rõ được trách nhiệm và nghĩa vụ của mình."

Tô Yên nhìn lão

"Cho nên, muốn ta trả giá đại giới sao?"

Lão nhân nghe thấy lời này của Tô Yên, biểu tình thoáng buông lỏng

"Ngươi là người ta tỉ mỉ bồi dưỡng, ta không mong muốn phải trừng phạt ngươi. Giết hắn đi. Ngươi sẽ trở thành Chủ Thần chân chính."

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên trầm mặc.

Nửa ngày sau.

Lão nhân vuốt vuốt chòm râu

"Ngươi nghĩ thế nào?"

Tô Yên lắc đầu

"Ta sẽ không giết hắn."

Nàng không hề giải thích, cũng không hề có chút cảm xúc nào.

Dường như chỉ là đang tự thuật lại một sự thật chắc chắn mà thôi.

Lão nhân nhìn Tô Yên, cười ha hả

"Ngươi vẫn không hiểu sao? Từ khi ngươi còn nhỏ xíu tới bây giờ. Những người ngươi để ý, những người để ý ngươi, đều sẽ tan thành mây khói. Ngươi hà tất phải chấp nhất với những thứ mây khói thoảng qua đó chứ?"

Tô Yên đứng im tại chỗ, không nói một lời.

Lão nhân thấy nàng không giao động, ý cười trêи mặt lão dần dần biến mất, biểu tình trở nên vô cùng nghiêm túc.

Chuyện Tô Yên thích Quân Vực giống như là một chuyện mà lão không thể chấp nhận được.

Không phải là không thể chấp nhận nàng thích Quân Vực.

Mà là không thể chấp nhận được việc nàng thích bất kỳ ai.

Nàng nên là Tô Yên của trước kia, tuyệt tình vô ái, vô bi vô hỉ mới đúng.

Lão nhân vuốt chòm râu, phanh!

Cây gậy gỗ nện mạnh xuống mắt đất.

Tức khắc trong không gian như xuất hiện gió lốc.

Nhanh chóng đánh úp lại phía Tô Yên.

Thời gian để Tô Yên phản ứng lại cũng không có, chớp mắt đã đánh thẳng vào ngực Tô Yên.

Khụ!!

Tô Yên phun ra một ngụm máu, che ngực lại.

Cảm xúc trêи mặt lão nhân dần dần biến mất.

Không thể nhìn ra lão đang suy nghĩ điều gì.

Lão mở miệng

"Ta tỉ mỉ bồi dưỡng ngươi, muốn ngươi mỗi một bước đi đều đi theo con đường ta đã định. Hiện giờ đã tới thời điểm mấu chốt, không thể xảy ra lỗi lầm."

Lão dừng một chút, sau đó lại nói tiếp

"Ta cho ngươi quyền lựa chọn. Giết hắn, ngươi tiếp tục làm Chủ Thần. Hoặc là tróc thần hồn của ngươi, từ nay không còn là Chủ Thần nữa."

Tô Yên lau máu ở khóe môi, nghe âm thanh truyền đến từ bốn phương tám hướng.

Con ngươi màu vàng không hề dao động mà nhìn thẳng về lão nhân kia.

Nàng hơi há mồm, muốn lên tiếng nói chuyện.

Bỗng nhiên, cảm nhận được có người đang xông tới.

Nàng híp mắt.

Diệp Thiên Linh mặc một thân bạch y, sắc mặt lạnh băng.

Đầu tiên là nhìn thoáng qua Tô Yên.

Sau đó liền quỳ xuống, bái kiến lão nhân râu bạc kia.

"Thiên Đạo đại nhân."

Lão nhân đầu bạc sắc mặt nghiêm túc.

Lão lên tiếng

"Ngươi tới giúp nàng."

Lão không đầu không đuôi nói một câu.

Một đạo kim quang chiếu vào người Tô Yên và Diệp Thiên Linh.

Giây sau liền biến mất khỏi không gian hư vô mờ mịt, xuất hiện ở cửa điện của Diệp Thiên Linh.

Lão nhân râu bạc kia biến mất không thấy thân ảnh.

Chỉ còn Tô Yên và Diệp Thiên Linh đứng ở trêи mảnh đất trống không.

Diệp Thiên Linh nhìn Tô Yên, lộ ra một nụ cười không do ý vị.

Nhưng chỉ một giây sau, sắc mặt ả lại lần nữa khôi phục bộ dạng lạnh băng.

Ả lên tiếng

"Thiên Đạo muốn người giết chết Quân Vực."

Tô Yên ngẩng đầu nhìn về phía nàng ta.

Con người lạnh như băng của Diệp Thiên Linh nhìn nàng chằm chằm.

"Mục đích để người tiến vào tiểu thế giới, chính là muốn người nếm hết trăm khổ, trở thành người tuyệt tình vô ái. Lúc ấy, Thiên Đạo đã có tâm muốn giết Quân Vực. Hiện giờ, Thiên Đạo càng thêm kiên quyết."

Trở về từ tiểu thế giới, Tô Yên chẳng những không tuyệt tình vô ái, ngược lại càng thêm triền miên lâm ly với vị thiếu chủ Thâm Uyên Ma Vực kia.

Nếu Tô Yên lựa chọn không làm Chủ Thần, hắn có lẽ cũng không phải chết.

Tô Yên nhìn Diệp Thiên Linh, nhàn nhạt lên tiếng

"Ngươi sớm đã biết."

Diệp Thiên Linh gật đầu

"Trợ giúp người rèn luyện, là nhiệm vụ Thiên Đạo giao cho ta."

Cho nên, ả lần lượt an bài từng Chủ Thần đi xuống khảo nghiệm Tô Yên.

Những Chủ Thần đó sở dĩ nghe theo lời ả, chính vì đây là yêu cầu của Thiên Đạo.

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)